Chương 1957
Chương 1957: Tôi cảm thấy ông không bằng bác sĩ Lâm
Mọi người nhìn Triệu Trị Đông, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc không thể tưởng nổi.
Không ai nghĩ tới rằng anh ta không cúi người khấn tạ bác sĩ Diệu, ngược lại lại làm lễ bày tỏ cảm ơn với Phan Lâm.
Thực sự ngoài dự đoán của mọi người. “Triệu Trị Đông... Anh ” Bác sĩ Diệu há miệng, cũng không biết nên nói gì. Nhưng tâm trạng của Triệu Trị Đông vô cùng kích động.
“Bác sĩ Lâm. Thực sự vô cùng cảm ơn anh. Hôm nay con trai tôi vốn có thể vào trong sơn trang chữa trị, nhưng trong lúc bất chợt, bác sĩ Diệu đã đóng cửa sơn trang không chịu chữa bệnh. Tôi đã bị dọa sợ hết hồn hết vía. Bác sĩ ở bệnh viện thành phố đã nói qua, con trai tôi không thể sống qua khỏi hôm nay, tôi cũng không thể có cách nào khác cả. Vốn định đi xuống núi cầu cứu người giúp đỡ có năng lực trời ban, nhưng tôi không nghĩ rằng tôi vừa mới tới giữa sườn núi thì nhận được điện thoại của người nhà tôi, nói anh đã chữa hết bệnh cho con trai tôi. Bác sĩ Lâm, huyết mạch nhà họ Triệu tôi chỉ có một đứa con trai này. Anh chữa khỏi bệnh cho nó chính là cứu cả nhà họ Triệu. Triệu Trị Đông tôi xin dập đầu tạ ơn anh”.
Nói xong, Triệu Trị Đông quỳ hai đầu gối xuống, dập đầu trước Phan Lâm. “Xin anh đứng dậy, anh đứng dậy đi. Anh Đông, không cần như vậy đâu.” Phan Lâm vội vàng đỡ Triệu Trị Đông dậy. “Bác sĩ Lâm, anh đừng như vậy, anh đừng vậy chứ?” Triệu Trị Đông kích động nói. Lúc này, đám người Vương Dương và Nhậm Nhàm cũng bước lên trước. “Bác sĩ Lâm, đa tạ anh đã cứu ba tôi. Vương Dương tôi xin dập đầu trước anh”
“Bác sĩ Lâm, cảm ơn anh đã chữa khỏi bệnh cho vợ tôi. Anh đại ân đại đức, tôi sẽ nhớ mãi không quên”
“Bác sĩ Lâm, đa tạ anh” “Anh là Bồ Tát sống” “Đa tạ bác sĩ Lâm. May mà có anh”
Mọi người rối rít bày tỏ sự cảm kích với anh, chắp tay rồi bái lạy, không lời nào có thể diễn tả được lòng cảm kích.
Phan Lâm vội vàng đỡ mọi người đứng dậy, nói không ngoa chứ hai tay anh làm sao đỡ nhiều người như vậy đứng dậy được chứ.
Người ở Thần y sơn trang trợn mắt há miệng, không thể tin được rằng mình có thể nhìn thấy cảnh tượng này.
Tất cả mọi người đều bối rối. Bao gồm cả người của nhà họ Nông. Tại đó náo nhiệt cả một vùng, vô cùng sôi nổi. Bác sĩ Diêu cảm thấy hơi hoảng hốt.
Theo lý mà nói thì phải là ông ta được hưởng đãi ngộ này, nhưng bây giờ ... những người này lại không hề để ý tới ông ta, mà chỉ cúi đầu khấu tạ trước một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi chưa trải sự đời sao?
Sỉ nhục! Vô cùng nhục nhã! Bác sĩ Diêu giận tới mức cả người run lẩy bẩy.
Ở thần y sơn trang này, ông ta tuyệt đối không cho phép đám người đó bái lễ với bác sĩ khác, kể cả là học trò của mình.
“Vậy mọi người cứ chờ ở đây trước đã, tôi còn vài chuyện phiền phức cần phải xử lý. Xin lỗi mọi người”
Phan Lâm mở miệng nhàn nhạt nói. “Phiền phức? Phiền phức gì chứ?” Triệu Trị Đông sững người hỏi.
“Bác sĩ Lâm, anh có phiền phức gì xin cứ nói. Chuyện của anh cũng là chuyện của tôi” Nhậm Nhàn vỗ ngực lớn tiếng nói.
“Không sai. Nhất định tôi sẽ bỏ toàn lực giúp anh giải quyết”. “Bác sĩ Lâm, anh cứ mở miệng nói” Mọi người rối rít hô lên.
Nhưng không đợi Phan Lâm mở lời, Nông Ngọc Mai đã hừ lành, mở giọng nói: “Các người giải quyết sao? Các người thật sự có bản lĩnh lớn đấy, có thể giải quyết cả chuyện này sao?”.
“Cô Mai, rốt cuộc là đã có truyện gì xảy ra vậy?” Triệu Trị Đông nhướn mày, thận trọng hỏi.
“Chuyện gì sao? Hừ. Tên bác sĩ họ Lâm này hại chết ba tôi. Nhà họ Nông chúng tôi đang muốn tìm anh ta để tính sổ đây. Thế nào? Các người có dám ra mặt vì anh ta không?” Nông Ngọc Mai giận đến mức không kiềm được lời nói.
"Cái gì?" Mọi người ngạc nhiên. "Tại sao có thể như vậy chứ?" “Ông Chiến đã chết rồi sao?” Mọi người trợn tròn hai mắt, tất cả đều không tin được chuyện như vậy.
Bác sĩ Diêu nhân cơ hội này mắng chửi Phan Lâm: “Thằng nhãi ranh này, biết vào thuật y mèo cào mà ở nơi này múa rìu qua mắt thì sao? Chữa khỏi vài bệnh nhỏ mà đã tự cho mình là thần y rồi hả? Nhưng mấy người đâu biết y thuật của cậu ta vô cùng vụng về. Bệnh tình của thủ trưởng Chiến vô cùng phức tạp và nghiêm trọng, cậu ta lại không biết ngượng, nói khoác là có thể chữa trị hết. Bây giờ thủ trưởng Chiến đã bị cậu ta hại chết. Các người còn gọi cậu ta là Bồ Tát sống. Các người bị mù mắt hết rồi sao?”
“Chuyện này.”
Đám người Triệu Trị Đông liếc nhìn nhau, tất cả đều không biết nên nói gì cho đúng.
“Bác sĩ Lâm, hôm nay cậu phải đền mạng” Nông Toàn quát lên. "Đúng! Phải đền mạng!" "Đền mạng! Bác sĩ Lâm!" "Đền mạng!" . Người nhà họ Nông lại một lần nữa gào lên đầy giận dữ.
Dù sao thì đây cũng là nhà họ Nông. Mặc dù đám người Triệu Trị Đông rất đông và giàu nhưng ở so với nhà họ Nông ngang tàng mạnh bạo ở Yến Kinh này thì cũng chỉ là kẻ yếu mà thôi.
Huống chi chuyện này có vẻ như Phan Lâm đang không chiếm thế. Mặc dù trong đầu bọn họ muốn giúp nhưng cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Ngay tại lúc này, Lưu Ngọc Vũ mở miệng: “Mọi người, trên thực tế, thủ trưởng vẫn chưa chết. Ông ta vẫn đang hấp hối. Bác sĩ Lâm nói anh ấy có thể chữa khỏi bệnh cho thủ trưởng nhưng những người này hết lần này đến lần khác ngăn cản không cho chữa... Chuyện này... Chuyện này không thể trách bác sĩ Lâm được.”
Lời vừa nói ra, hiện trường bắt đầu xôn xao lên. “Lưu Vũ Hàng, anh im miệng đi” Nông Ngọc Mai hét lớn.
“Lưu Vũ Hàng, anh làm loạn quá rồi. Uổng công nhà họ Nông chúng tôi đối đãi với anh như người trong nhà. Đây là anh đang giúp đỡ người ngoài sao?”
“Đồ ăn táo rào cây sung” Người nhà họ Nông tức giận.
“Cậu thanh niên, ý của cậu là gì? Cậu đang cảm thấy y thuật của tôi không bằng | bác sĩ Lâm sao?” Bác sĩ Diệu cũng tức giận, lập tức nói.
Nhưng lần này, Lưu Vũ Hàng bỗng nhiên quả quyết đứng lên. | Những người này quyết định mặc kệ thủ trưởng thì sao tôi không được tin tưởng bác sĩ Lâm cơ chứ? Có lẽ, anh thực sự có cách để cứu sống thủ trưởng.
Nghĩ tới đây, Lưu Vũ Hàng tức giận quát lên: “Đúng, tôi thực sự cảm thấy y thuật của ông không bằng bác sĩ Lâm”