Chương 31: Dao bay
Bóng người đó sau khi ra khỏi sân thì lướt đi về phía Kiều Sở, sau khi vào phòng thì quẹt que nhóm lửa sáng lên, người xuất hiện lại chính là Diệp Lăng Nguyệt.
Lúc nửa đêm canh ba, Diệp Lăng Nguyệt đến sân làm gì?
Diệp Lăng Nguyệt cẩn thận lấy món đồ vừa tìm được ban nãy ra.
Đó là một con dao găm rộng bằng hai ngón tay, dài tầm ba tấc, lưỡi dao hai bên mỏng như tờ giấy, dùng ngón tay gõ nhẹ thì phát ra tiếng vang như tiếng ong kêu.
“Đồ tốt, Tống gia này cũng mạnh tay thật, đây là một con dao găm huyền thiết độ thuần chất sáu mươi phần trăm.” Diệp Lăng Nguyệt nửa đêm tìm được ở trong sân chính là “quà lớn” mà lúc ban ngày suýt chút nữa đã bắn chết Diệp Cô.
Diệp Cô đang tức giận, những người con trai khác của Diệp gia cũng không nhìn ra sự đặc biệt của món “quà lớn” này, duy chỉ có Diệp Lăng Nguyệt nhận ra được đây không phải là một con dao găm bình thường.
Trước hết, đây là một con dao găm huyền thiết độ thuần chất sáu mươi phần trăm.
Chỉ là khoáng thạch huyền thiết mà tinh chế đến sáu mươi phần trăm cũng là việc Diệp gia hiện tại chưa làm được, chứ chưa nói đến việc nó còn được luyện chế thành hình dạng dao găm.
Phàm là người tiếp xúc qua huyền thiết đều biết, tinh chế huyền thiết không dễ, luyện chế thành khí cụ lại càng khó. Nghe các nàngng nhân của Thạch Phường nói rằng, ở Thu Phong Trấn không có người nào có kỹ nghệ cao siêu này, chỉ có huyện thành mới có người có thể luyện chế huyền thiết thành khí cụ.
Nhưng những cái đó vẫn không phải là việc Diệp Lăng Nguyệt quan tâm, cái nàng để ý thật sự là trên con dao găm này còn để lại một phần dấu vết của tinh thần lực.
Nếu không phải hôm nay Diệp Lăng Nguyệt đã dùng tinh thần lực của bản thân, vào thời khắc cuối cùng làm cho con dao bay chệch khỏi quỹ đạo bình thường thì Diệp Cô giờ đây ắt hẳn đã chết bất đắc kỳ tử ngay lúc đó rồi.
“Tống gia thật là nham hiểm, lại dám mưu toan với người Diệp gia bọn ta, ngày khác nhất định phải bắt các người trả giá.” Diệp Lăng Nguyệt nói thầm.
Nhưng sự xuất hiện của con dao bay này lại mở ra cho Diệp Lăng Nguyệt một cánh cửa tu luyện hoàn toàn mới.
Thời gian Diệp Lăng Nguyệt tiếp xúc với tinh thần lực vẫn rất ngắn, trong Hồng Mông Thủ Trát cũng không có nhiều ghi chép về tu luyện tinh thần lực.
Trước đây, nàng cũng chỉ là dùng tinh thần lực vào việc chuyển dịch vật phẩm của Hồng Mông Thiên và thế giới bên ngoài, ngay cả khiến đá bay đánh lén cũng chỉ dùng qua một lần.
Nhưng sau khi nhìn thấy con dao găm này thì nàng mới biết, tinh thần lực còn có thể dùng để ám sát.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn ngắm con dao bay trong tay, khi nàng định điều khiển dao bay thì trong thân dao truyền đến một luồng lực bài xích.
Thì ra một chút tinh thần lực của chủ nhân dao bay vẫn còn lưu lại ở trong thân dao.
“Phải nghĩ cách thu con dao bay này lại để mình dùng.” Diệp Lăng Nguyệt mới có suy nghĩ đó thì đỉnh tức trong Càn Đỉnh trên tay phải trở nên sôi nổi.
Đỉnh tức chui vào trong dao bay, dao bay rõ ràng cũng cảm nhận được kẻ xâm nhập từ bên ngoài là đỉnh tức này, nó không ngừng run rẩy, nhưng một chút tinh thần lực nho nhỏ rất nhanh đã bị đỉnh tức nuốt chửng.
Diệp Lăng Nguyệt đem một chút tinh thần lực của mình hòa vào trong con dao bay.
“Chít chít?” Thấy Diệp Lăng Nguyệt nửa đêm canh ba vẫn chưa ngủ, tiểu Chi Ước nghe thấy tiếng động nên dùng vuốt dụi dụi mắt, vẻ mặt bối rối nhìn con dao bay.
“Đi!” Chỉ nghe thấy một tiếng quát nhẹ, con dao bay nhanh như sấm chớp, vèo một tiếng bắn thẳng về phía tiểu Chi Ước.
Chít chít!!!
Tiểu Chi Ước sợ đến nỗi lông toàn thân đều dựng cả lên, tỉnh cả ngủ, vừa lộn vừa bò lăn lông lốc từ trên giường xuống, ngã chổng vó lên trời.
Dao bay còn cách tiểu Chi Ước một thước thì dừng lại, Diệp Lăng Nguyệt thấy bộ dạng của tiểu Chi Ước thì cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
Thấy chủ nhân trêu đùa mình, tiểu Chi Ước cũng đã nổi cáu, nó thở hổn hển quay mông về phía Diệp Lăng Nguyệt, không thèm để ý tới nàng nữa.
Trong đêm tối, người cũng ngủ không ngon giấc còn có đám người Tống Vạn Sư.
Mọi thứ đều yên tĩnh, giờ này phần lớn người ở Thu Phong Trấn đều đã ngủ rồi, nhưng trong thư phòng của gia chủ Tống gia Tống Vạn Sư lại đèn đóm sáng trưng.
Tống Vạn Sư mặt ủ mày chau, một bộ dạng sầu não như nuốt phải con ruồi vậy.
Hôm nay ta đi chúc thọ, vốn là đã chuẩn bị tốt mọi thứ, thậm chí ngay cả người mai phục ở bên ngoài Diệp gia cũng đã chuẩn bị xong.
Chỉ cần chờ khi Diệp Cô bị giết thì lập tức tấn nàngng vào Diệp gia, ai biết được lại xảy ra sai sót, kế hoạch của Liên đại sư mà lại có thể thất bại.
“Liên đại sư, rốt cuộc chuyện này là sao, dao bay sao lại sẩy tay? Hay là cậu nhận lợi ích gì của Diệp gia nên xếp đặt chuyện này cho Tống mỗ ta.” Kết hoạch thất bại hai lần liên tiếp, Tống Vạn Sư đã có ý nghi ngờ.
“Tống Vạn Sư, lời này của ông là ý gì, ông đang hoài nghi năng lực của ta hay là hiệp hội phương sĩ.” Liên đại sư nổi trận lôi đình, chỉ nghe thấy phịch một tiếng, hắn đập một tấm huy chương bằng gỗ lên trên bàn.
Trên tấm huy chương đó có một hoa văn hình cái đỉnh.
Nhìn thấy tấm huy chương đó, Tống Vạn Sư có tức giận hơn nữa cũng không dám ăn vạ, vẻ mặt hắn kinh sợ, không ngừng xin lỗi.
“Liên đại sư, Tống mỗ cũng là nhất thời kích động, tại hạ cho dù có một trăm lá gan cũng không dám nghi ngờ chuẩn phương sĩ Liên đại sư ngài.”
Nếu là người của Diệp gia, nhìn thấy tấm huy chương bằng gỗ này ắt hẳn cũng sẽ rất kinh hoàng.
Chỉ cần là người hành tẩu ở nước Đại Hạ, đặc biệt là người kiếm sống ở huyện thành chắc hẳn đều sẽ biết ý nghĩa của tấm huy chương này.
Tấm huy chương đó đại diện cho hiệp hội phương sĩ nước Đại Hạ, một cái tên như sấm bên tai ở nước Đại Hạ hay thậm chí là cả cửu châu đại lục.
“Hứ, ông biết thì tốt. Ta đã nhận của ông năm vạn lượng vàng thì nhất định sẽ giúp ông trừ khử Diệp gia. Hai lần này cũng là Diệp gia đó gặp may.” Liên đại sư vừa nghĩ đến việc lúc ban ngày thì hắn cũng rất bực bội.
Nếu không phải hắn cần số tiền lớn để thăng cấp từ chuẩn phương sĩ thành phương sĩ thì hắn cũng sẽ không đến cái nơi tồi tàn như Thu Phong Trấn này.
Ban ngày, hắn vì để giết Diệp Cô mà đến cả con dao bay tinh thần duy nhất của bản thân cũng đã để mất, con dao găm bay đó là thứ giữ mạng của hắn.
Thân là chuẩn phương sĩ, tu vi nguyên lực của Liên đại sư chỉ là Luyện Thể tầng bảy, nhưng sau khi có con dao bay đó thì đến cả cao thủ Hậu Thiên hắn cũng có thể giết dễ dàng.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, con dao bay đó trước giờ hắn cũng đã xử lý không ít kẻ địch rồi, chưa từng có lần nào sẩy tay giống như hôm nay.
Lẽ nào Diệp gia cũng có cao thủ về mặt tinh thần lực trấn giữ?
Trong đầu của Liên đại sư chợt lóe lên suy nghĩ này nhưng rất nhanh thì bị hắn kiên quyết bác bỏ.
Nếu Diệp gia có cao thủ tu luyện tinh thần lực thì dù đối phương chỉ là một chuẩn phương sĩ cũng đủ để khiến Diệp gia xưng bá toàn bộ Thu Phong Trấn rồi.
Huống hồ, toàn bộ Đại Hạ cũng không có bao nhiêu phương sĩ, chứ đừng nói ở Thu Phong Trấn, tất cả mọi chuyện hôm nay nhất định là việc ngoài ý muốn.
“Lần này coi như là ta sẩy tay, nhưng ông yên tâm rằng quá tam ba bận, lần sau tuyệt đối sẽ không có sai sót.” Liên đại sư cười lạnh một tiếng.
Sau khi gà gáy ba tiếng, trong nhà lớn Diệp gia, Diệp Lăng Nguyệt mới vừa thu dao bay lại.
Trải qua một đêm luyện tập, Diệp Lăng Nguyệt sử dụng dao bay đã rất thuần thục.
“Nay mình đã là Luyện Thể tầng sáu, nếu có được sự giúp đỡ của dao bay tinh thần lực thì ít nhất có thể vượt bậc tiêu diệt cao thủ Luyện Thể tầng tám. Chỉ là không biết Tống gia rốt cuộc từ đâu mà có con dao găm này, hay là Tống gia cũng có cao nhân đứng sau tu luyện tinh thần lực?” Diệp Lăng Nguyệt thu dao bay lại, chợp mắt một lát rồi lại chuẩn bị đi đến Thạch Phường như mọi khi.