Thần Y Cùng Vương Gia

Chương 17




Mười ngày sau, Vũ Văn Hoằng Trinh cuối cùng được giải cấm, vừa ra khỏi vương phủ liền thẳng hướng Tề Phương đường. Lần này y học ngoan, vào cửa liền hỏi nhóm khỏa kế Hoa Văn Uyên có đang xem bệnh hay không. Nhóm khỏa kế nói hắn tại hậu viện đang nghỉ ngơi, y lúc này mới yên tâm đi vào tìm hắn.

Hoa Văn Uyên thấy y, tức giận hừ lạnh một tiếng, Vũ Văn Hoằng Trinh biết hắn đang sinh  khí, chính mình vô lý hoài nghi hắn còn ở y quán làm chuyện kia, trách không được khi y bị cấm túc mười ngày, gấu bự đều không đi vấn an hắn. Rụt rè xê dịch đến bên người hắn, kéo kéo quần áo hắn, Hoa Văn Uyên vẫn không để ý tới y, chỉ lo uống trà.

“Gấu bự…… Ta sai rồi…… Ngươi đừng không để ý tới ta a……”

Thấp giọng nói nhỏ, Vũ Văn Hoằng Trinh mặt đầy ủy khuất, y lúc ấy cũng khó thở hổn hển, lại nghe người khác nói sinh động như thật mới có thể làm ra cái loại chuyện hoang đường này. Y không phải thật sự không tin Hoa Văn Uyên. Chỉ là Hoa Văn Uyên lúc này thật sinh khí, giống như tính toán không để ý đến y nữa.

“Gấu bự…… Đừng không để ý tới ta …… Ta thật sự biết sai rồi! Sau này ta sẽ không bao giờ! Ta thề đó!”

Liếc mắt nhìn y, Hoa Văn Uyên cuối cùng cũng chịu mở miệng: “ Vì chuyện của ân công ngươi, ngươi bận rộn chạy trước chạy sau, chuyện của ta ngươi khắp nơi hoài nghi, vậy ngươi còn đến tìm ta làm chi? Ngươi có thể đi tìm ân công ngươi a.”

Nghe khẩu khí hắn như thế nhưng là đang ghen, Vũ Văn Hoằng Trinh vừa mừng vừa sợ, y chỉ nghĩ chỉ có chính mình mới có thể ăn dấm chua của Hoa Văn Uyên, không nghĩ tới Hoa Văn Uyên cũng có ngày hôm nay! Trong lòng mừng thầm, Vũ Văn Hoằng Trinh đặt mông ngồi trên đùi Hoa Văn Uyên, ôm thân mình hắn, đem mặt mình chôn ở trước ngực hắn, nói

“Gấu bự ngươi cũng ghen a, hắc hắc, ta thật cao hứng. Bất quá ngươi yên tâm, ta không giống ngươi hoa tâm như vậy, ta chỉ sẽ đối đãi thật tốt với một mình ngươi mà thôi. Ân công có ân cứu mạng, ta nhất định phải báo. Nhưng đối với ngươi, ta là có tình cảm nha, cho nên ngươi không cần ghen, ta chỉ thích ngươi. Lại nói, ân công có Tô tiên sinh, như thế nào sẽ thích người như ta đây? Đừng mất hứng, cười một cái nha~!”

Công phu chơi xấu của Vũ Văn Hoằng Trinh càng ngày càng thâm, Hoa Văn Uyên muốn đứng dậy, đánh vào mông y, kì thực là ăn đậu hủ y. Bàn tay hướng đến cặp mông xinh đẹp, ôm y đứng dậy liền tiến về phòng ngủ.

“Ai! Làm ta sợ muốn chết! Gấu bự, ngươi làm gì đột nhiên đứng lên?”

“Dập lửa!”

Đóng cửa phòng, Hoa Văn Uyên đem Vũ Văn Hoằng Trinh phóng đến trên giường, nhanh chóng giải khai vạt áo y.

“Ân, trên người có hương vị, tóc cũng có chút ẩm ướt, vừa tắm rửa liền đến?”

Vũ Văn Hoằng Trinh gật gật đầu, sau khi được giải cấm liền đi tìm Hoa Văn Uyên, đương nhiên không phải vì làm chuyện kia đâu. Trước đó tẩy rửa thân thể sạch sẽ thuần tịnh. Thấy Hoa Văn Uyên chẳng phải tốn nhiều công phu đi tắm rửa thế đâu.

“Gấu bự, chúng ta thật sự đã lâu cũng chưa cùng một chỗ, ngươi tại Phàn trúc có hay không nghĩ đến ta?”

“Đương nhiên có rồi, nghĩ đến khi trở về làm sao thao ngươi.”

Hoa Văn Uyên nói hạ lưu, Vũ Văn Hoằng Trinh nghe lại tâm hoa nộ phóng*, ôm lấy Hoa Văn Uyên, dâng lên đôi môi của chính mình. Đầu lưỡi quấn lấy của đối phương, tiếng rên rỉ *** mĩ lại ái muội từ miệng truyền ra. Vũ Văn Hoằng Trinh nâng tay đem quần áo Hoa Văn Uyên cởi ra, vuốt ve cơ nhục rắn chắc đã lâu chưa chạm qua, chủ động mò lên phân thân của Hoa Văn Uyên.

[*tâm hoa nộ phóng : cực kì vui mừng, sung sướng.]

Y đem Hoa Văn Uyên kéo xuống, nằm ngã vào trên giường, chính mình ngã lên trên người hắn, há mồm ngậm lấy phân thân cự đại kia, ra sức liếm lộng. Trước mắt Hoa Văn Uyên là cúc huyệt khiến hắn quyến luyến tiêu hồn không quên, tùy ý để Vũ Văn Hoằng Trinh di động lên xuống mà co rút, ngọc hành khả ái đã sớm cương, dường như đợi không kịp hắn đụng chạm như bình thường mà ở trước mắt hắn đung đưa. Hoa Văn Uyên cũng không khách khí, khẽ liếm lên  phân thân liêu nhân, thẳng dẫn tới khi Vũ Văn Hoằng Trinh cảm thấy một trận tê dại, sung sướng thở dốc hét lên.

Liếm lộng phân thân, ngón tay Hoa Văn Uyên chui vào hậu đình của Vũ Văn Hoằng Trinh, ngón tay không do dự đột nhiên xâm nhập khiến Vũ Văn Hoằng Trinh không chịu nổi liền kẹp chặt tiểu huyệt, khiến cho cự đại phân thân của Hoa Văn Uyên không ngừng run rẩy.

Vỗ nhẹ một chút lên cặp mông trắng nõn, Hoa Văn Uyên trêu đùa: “Hảo hảo cắn nha, cứ như vậy hấp trụ, ta sẽ khiến ngươi hảo hảo thống khoái.” Nói xong, lại thâm nhập một ngón tay.

Cúc huyệt Vũ Văn Hoằng Trinh bị Hoa Văn Uyên trừu sáp trở nên mềm mại, đang lúc y bị vong tình hấp duẫn, trong chốc lát cự vật tiến vào thân thể, một trận ấm áp xa lạ cảm đột nhiên đánh tới. Y giật mình ngẩng đầu muốn quay đầu nhìn, nhưng Hoa Văn Uyên chặt chẽ chế trụ thân thể y khiến y không thể động đậy.

“Gấu bự…… A…… Ngươi đang làm cái gì……?”

Hoa Văn Uyên không đáp, cảm giác nóng ướt càng ngày càng rõ rệt, một thứ gì đó mềm mại lại linh hoạt bám vào nội bích chính mình, không ngừng trêu chọc y. Vũ Văn Hoằng Trinh không thể tin, kêu to lên tiếng: “Gấu bự! Không…… Không cần như vậy…… Bẩn a……”

Không để ý tới y phản kháng, đầu lưỡi Hoa Văn Uyên bên trong cúc huyệt qua lại liếm lộng, đem Vũ Văn Hoằng Trinh kích thích liên tục gọi to.

Cảm thấy hài lòng, Hoa Văn Uyên cầm trụ phân thân đã cao ngất vô cùng của Vũ Văn Hoằng Trinh, kiên nhẫn mà ôn nhu vỗ về chơi đùa. Trước sau hai loạt khoái cảm khiến Vũ Văn Hoằng Trinh mất đi khí lực, không bao lâu liền bắn ra, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Hoa Văn Uyên thấy y như thế, đem y trở mình, vỗ nhẹ hai má y. Vũ Văn Hoằng Trinh một điểm phản ứng đều không có, hắn khẩn trương nhanh chóng kiểm tra khí tức, lại bắt mạch, chỉ cảm thấy tình huống không ổn. Mạch tượng y lại trở nên mỏng manh, chẳng lẽ sinh bệnh?

Đang lúc hắn nghi hoặc, Vũ Văn Hoằng Trinh mở mắt.

“Ngươi xảy ra chuyện gì? Nơi nào không thoải mái? Làm sao đột nhiên ngất đi? Là gần đây mới phát bệnh sao?”

Liên tiếp hỏi vài vấn đề, Vũ Văn Hoằng Trinh chỉ là chăm chăm hắn, biểu tình ẩn tình mạch mạch tựa hồ có chút xa lạ. Hoa Văn Uyên lại quan sát một chút, người trong lòng vẫn là Vũ Văn Hoằng Trinh, khi ngẫu nhiên gặp chấn kinh mới có thể xuất hiện dĩ nhiên là Vũ Văn Hoằng Hiên! Hoa Văn Uyên ngây ngẩn cả người, vô duyên vô cớ làm sao cậu nhóc sẽ chạy ra? Lại không dám nhiều hơn một chữ, đành phải đợi đối phương mở miệng trước.

Vũ Văn Hoằng Hiên đỏ mặt, ngượng ngùng tựa vào người Hoa Văn Uyên, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Hoa đại phu…… Ta…… Ta tự tiện đi ra, ngươi đừng trách móc……”

Hoa Văn Uyên cả kinh, ngốc nửa ngày mới khách khí nói với cậu nhóc: “Hiên vương gia, đã lâu không thấy, biệt lai vô dạng đi?”

Miệng nói lời nói là khách sáo, nhưng cả hai người trần trụi ôm nhau cùng một chỗ, tràng cảnh này làm thế nào cũng cảm giác được thập phần quỷ dị. Vũ Văn Hoằng Hiên lại trầm mặc, Hoa Văn Uyên muốn biết cậu nhóc vì sao sẽ đột nhiên xuất hiện, liền mở miệng hỏi nói: “Hiên vương gia làm sao đột nhiên đi ra? Chẳng lẽ là A Trinh chịu đựng kích thích gì?”

Vũ Văn Hoằng Hiên gật gật đầu, hắn thẹn thùng nhẹ giọng nói: “Vâng…… là động tác của ngươi vừa rồi…… A Trinh y hoảng sợ…… Lại cảm giác rất sợ xấu hổ…… Cho nên ta liền nhân cơ hội đi ra……”

Nguyên lai chính mình mới là người khởi xướng…… Hoa Văn Uyên trong lòng âm thầm kêu khổ, chính mình một thân lửa nóng còn chưa có tiết, lại gặp phải chủ nhân mảnh mai này, không biết trong chốc lát nên làm sao mới tốt, hắn trăm ngàn không muốn rằng chính mình lại khi dễ Vũ Văn Hoằng Trinh.

Phân thân cứng rắn còn ở nơi đó, vừa vặn đỉnh lên trên mông Vũ Văn Hoằng Hiên, Vũ Văn Hoằng Hiên hai tay không tự giác che khuất hạ thân chính mình, bộ mặt đỏ bừng sắp nhỏ ra máu. Hoa Văn Uyên bất đắc dĩ, vì không muốn xấu hổ, hôm nay xem ra đành phải dừng tay.

“Hiên vương gia, không biết ngươi sẽ đến, Hoa mỗ thất lễ, còn thỉnh…… chờ ta mặc xong quần áo đi.”

Vũ Văn Hoằng Hiên cuối cùng ngẩng đầu nhìn hắn, một đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm mặt hắn, rồi mới chậm rãi cuối xuống, thuận đường nhìn xuống, cơ ngực cường tráng, cơ bụng rắn chắc, còn có phân thân tinh thần phấn chấn bồng bột, nhìn nhìn, Vũ Văn Hoằng Hiên liền thân thủ sờ soạng đi lên.

“Vương gia, ngươi đây là làm gì!” Cầm trụ tay Vũ Văn Hoằng Hiên, Hoa Văn Uyên không rõ, cùng cậu nhóc này chỉ có qua một lần gặp mặt, người này vì sao lại muốn làm như thế.

Vũ Văn Hoằng Hiên nửa ngày thẹn thùng, lần đầu lớn mật mở miệng nói: “Hoa đại phu, ta ở trong thân thể A Trinh vẫn đều nhìn ngươi, ta thực ngưỡng mộ ngươi, mỗi lần ngươi cùng A Trinh hoan ái đều khiến ta thực hâm mộ A Trinh…… Cho nên lần này có cơ hội ta liền chạy ra, ta nghĩ ngươi đối với ta làm cùng A Trinh giống nhau thôi mà, mong ngươi thành toàn.”

Nghe cậu nhóc nói một phen, Hoa Văn Uyên có chút khó nghĩ. Hắn chỉ thấy qua cậu nhóc này một lần, mà Hiên vương gia này cùng Vũ Văn Hoằng Trinh ngày đêm nhìn chính mình, nghĩ đến h mình. Lại xem xem cậu nhóc, khuôn mặt cùng thân thể đều là của Vũ Văn Hoằng Trinh, nhưng tính tình lại một trời một vực.

Tuy rằng hắn thích Vũ Văn Hoằng Trinh tùy hứng cùng tiêu sái, nhưng mỹ nhân khả ái trước mắt này mềm mại ướt át lại hay thẹn thùng cũng là tuyệt phẩm hiếm có. Nếu thân thể là Vũ Văn Hoằng Trinh, kia hắn cũng không tính xuất quỹ*, dù sao Vũ Văn Hoằng Hiên cũng là một bộ phận của y, nếu hắn thương y, sẽ thương toàn bộ của y.

[*xuất quỹ – quỹ : vết bánh xe => xuất quỹ : lệch khỏi vết bánh xe, ý nói không theo những thứ bình thường hay làm = ngoại tình]

Nghĩ thông suốt rồi, không đợi Vũ Văn Hoằng Hiên mở miệng, Hoa Văn Uyên liền đem cậu nhóc đặt ở trên giường, cúi đầu hôn lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.