Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 188: Hoàn toàn không biết gì cả




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Chân trời hiện ra một tia sáng mặt trời, bình minh buông xuống, Lăng Kỳ Tuyết lên cấp lúc nửa đêm cuối cùng cũng từ trong nhập định mà tỉnh lại.

Nhìn vào trong thần thức, thì ra là chỉ có năm điểm sáng lớn bằng đầu ngón chân, cũng bởi vì lên cấp Nguyên Vương hậu kỳ, trứng chim trưởng thành cũng không lớn lắm.

Chỉ có năm điểm sáng vây quanh cái kia điểm đen, vẫn sừng sững bất động như cũ, vẫn là kích cỡ tương đương chân ngón cái, như việc nàng lên cấp không liên quan đến điểm đen này.

Nhưng điểm đen màu đen này, càng thêm đen bóng đậm đặc hơn lên cấp trước kia, chứa một lực lượng mãnh liệt.

Điểm đen này có tác dụng gì, sử dụng thế nào, nàng hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng luôn có một cảm giác kỳ dị, có lẽ điểm đen này sẽ trở thành lá bài tẩy cuối cùng của nàng.

Hít sâu một hơi, Lăng Kỳ Tuyết từ trong suối nước nóng đi ra.

Sau khi Lăng Kỳ Tuyết lên cấp da trắng noãn hơn trước kia, mắt ngọc mày ngài, hai má đỏ bừng như anh đào nhỏ ở dưới sương mù bay hơi, hiện ra sáng bóng lộng lẫy.

Đông Phương Linh Thiên canh giữ ở ngoài thấy tiểu mỹ nhân từ bên trong đi ra, lập tức không chớp mắt, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.

Cho đến nay, hắn đã cảm thấy Lăng Kỳ Tuyết đã đẹp rồi, rất đẹp, là vẻ đẹp thanh lệ thuộc về tiểu cô nương.

Lúc này Lăng Kỳ Tuyết mặc một thân quần lụa mỏng màu hồng, từ trong sáng sớm đi đến, thanh nhã nhẹ bước.

Dáng người uyển chuyển ở trong ở một cái nhăn mày vừa động, như ánh trăng trong sạch trong lúc lơ đãng mà rơi xuống.

Mặt mày như vẽ, đôi mày thanh tú khẽ cong như lá liễu khẽ hất lên, lông mi dày rậm, đôi mắt trong trẻo như vì sao nhiễm một cỗ tự tin lại chứa tia giảo hoạt.

Nàng nghịch ngợm nhếch miệng cười với Đông Phương Linh Thiên một tiếng, một cái nhăn mày một nụ cười, lại hiện ra vẻ mị hoặc, là một loại xinh đẹp quyến rũ.

Đông Phương Linh Thiên hồi lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại, cho đến khi bàn tay trắng nõn mềm mại của Lăng Kỳ Tuyết vuốt nhẹ trán của hắn một cái: "Trời cũng đã sáng rồi, còn chưa tỉnh lại à!"

Một câu hai nghĩa, mộng nên tỉnh.

Đông Phương Linh Thiên 囧囧 ho khan một cái, một tia ửng đỏ khả nghi lặng lẽ hiện lên lỗ tai của hắn.

"Đi, làm chính sự!"

Bị ánh mắt bình tĩnh nóng rực như hỏa của Đông Phương Linh Thiên nhìn chằm chằm, trên mặt Lăng Kỳ Tuyết cũng có vẻ mất tự nhiên, dẫn đầu sải bước rời đi.

Một giây trước còn là bước thục nữ, sau một giây đã lộ ra nguyên hình, biến thân thành nữ hán tử hào phóng.

Chỉ là, Đông Phương Linh Thiên cũng là nhếch miệng cười một tiếng.

Hắn thích!

"Chờ ta một chút!" Đuổi theo bóng dáng của Lăng Kỳ Tuyết theo ra ngoài.

. . . . . .

Sáng sớm tinh mơ, sáng sớm Giáo La Thành đắm chìm trong một mảnh sương mù.

Một ánh nắng mặt trời màu vàng xuyên qua sương mù thật dầy chiếu xuống, chiếu vào kiến trúc ánh vàng rực rỡ  hoàng cung này, chiết ra từng ánh vàng nhu hòa.

Nhưng, hoàng cung chính là hoàng cung, kiến trúc dưới ánh sáng nhu hòa, vẫn là rộng lớn khí thế như thế, uy nghiêm trang trọng.

Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động sau lưng, chỉ có người ở trên triều đình miệng lưỡi sắc bén với người khác mới hiểu rõ.

Tối hôm qua sau khi lão tổ hoàng thất trở lại đã trực tiếp bế quan, báo cho quốc chủ không hề nhúng tay vào chuyện triều đình nữa.

Quốc chủ còn tưởng rằng lão tổ hoàng thất đã xử lí xong đám người Lăng Kỳ Tuyết rồi, ngồi ở trên ghế rồng cao lớn.

Khóe môi nhếch lên thật cao, tâm tình vui sướng khó có thể kiềm chế.

Nam Cung Kình phía dưới thấy thế, khóe môi cũng hơi cong lên, cơ hội lớn của hắn đã đến rồi!

Sau này, ngôi vị quốc chủ chính là của hắn!

Vừa nghĩ đến về sau hắn có thể chỉ huy thiên quân vạn mã của Nam Lăng quốc, quét sạch Thiên Hoa Cung, róc xương lóc thịt Đông Phương Linh Thiên, rồi bắt sống Lăng Kỳ Tuyết, để cho nàng cho ăn lượng lớn mị dược, để cho nàng ngày đêm quỳ dưới thân thể của hắn.

Trên mặt Nam Cung Kình nở nụ cười càng thêm to.

"Đại hoàng huynh, ngươi cười dâm đãng như vậy, có phải còn đang nghĩ đến hoàng tẩu dịu dàng mềm mại hay không!"

Hồi lâu chưa từng xuất hiện ở trên triều đình, Nam Cung ngộ bởi vì thiên phú luyện đan kia, ở trên triều đình vẫn có một vị trí, có thể tự do đi đến.

Tối hôm qua thảo luận với sư phụ một đêm, sáng nay hắn đã vào cung thật sớm, chuẩn bị tiến cử Thanh Phong với quốc chủ, cũng để Thanh Phong gần quốc chủ dễ dàng uy bức lợi dụ, để cho ông ta truyền ngôi vị quốc chủ cho hắn.

Nhưng vừa đi lên đã thấy nụ cười nhức mắt trên mặt Nam Cung Kình, Nam Cung Ngộ không nhịn được lên tiếng châm chọc.

Nam Cung Kình đang cười hài lòng, bất ngờ bị Nam Cung Ngộ đâm một cái, sắc mặt âm trầm.

"Nhị đệ nói đùa, đại ca ta là vì long thể an khang của phụ hoàng mà cảm thấy vui mừng, tại sao lại đang nghĩ về nữ nhân chứ? Ngược lại nhị đệ ngươi, đến đây đã đặt vấn đề suy nghĩ lên trên người nữ nhân rồi, có phải tối hôm qua nữ nhân của ngươi không thỏa mãn ngươi, vào trong triều đình vẫn còn đang nghĩ đến hay không!"

Ra đời rồi lớn lên ở hoàng thất, người không có chút tài năng còn có thể sống tốt sao, công phu miệng của Nam Cung Kình không phải nói là lợi hại nhất, bình thường cấp bậc cãi vả vẫn có chút công lực.

Nam Cung Ngộ bị Nam Cung Kình nói như vậy, sắc mặt nhìn rất không tốt, lúc này vẩy ống tay áo màu xanh, hừ lạnh một tiếng: "Đại ca nói đùa, thần đệ một lòng đặt vào trên sự nghiệp luyện đan, vô tâm với cái khác, bao gồm nữ nhân!"

Sau lưng của bọn họ, Nam Cung Ngọc đứng trầm mặc, chỉ chờ quốc chủ lên tiếng.

Tối hôm qua, hắn nghĩ muốn ở hoàng cung hạ độc trong đồ ăn, hạ độc khiến toàn bộ nguyên khí của mọi người cũng không có, lại dẫn thị vệ của mình bức vua thoái vị.

Nhưng thám tử hắn phái ra sáng nay đến báo tin, nói Nam Cung Ngộ dẫn theo sư phụ Thanh Đan Tông trở lại thế tục, hắn đã có dự cảm lớn đến chuyện không ổn, nhanh chóng để cho người của hắn dừng tay, án binh bất động.

Nếu hắn hạ độc toàn bộ mọi người được rồi, sư phụ của Nam Cung Ngộ vừa đúng lúc cứu mọi người, hắn chẳng phải là công toi không nói, rơi vào một tội danh mưu phản, trả lại một cơ hội cứu chủ cho Nam Cung Ngộ.

Mặc dù ngôi vị quốc chủ quan trọng, nhưng mỗi một bước kế hoạch đều phải an toàn trong phạm vi khống chế, mới là quan trọng nhất.

Một kế không được, còn có thể có kế thứ hai, kế thứ ba, nếu bởi vì một kế hoạch biến hóa khó lường mà thất bại, mạng nhỏ chơi xong, sau này còn nói chuyện đại sự nghiệp gì nữa.

Bây giờ hắn chỉ có đi một bước tính một bước thôi.

Hôm nay thấy Nam Cung Kình và Nam Cung Ngộ cấu véo nhau, nói trong lòng không có chút hả hê thì đó chính là lừa mình dối người.

Nhìn hai vị ca ca của mình tranh cãi vui mừng, mặt đỏ tía tai, còn kém vén tay áo lên đánh một trận ở trên triều đình, Nam Cung Ngọc ở trong lòng nói: Ầm ĩ đi ầm ĩ đi, càng hung càng tốt, hai người các ngươi lưỡng bại câu thương, ta sẽ có cơ hội ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Nhưng chuyện cứ không như ý nguyện của hắn.

Rốt cuộc là hoàng tử, thời điểm nên giả bộ, vẫn phải làm dáng vẻ.

Nam Cung Kình và Nam Cung Ngộ sau khi cãi mấy câu, đã ngừng lại, lườm đối phương một cái, quay đầu đi không để ý đến đối phương nữa.

Lúc này, quốc chủ ở trên ghế rồng ngồi nửa buổi không nói lời nào, rốt cuộc cũng lên tiếng.

Ông hắng giọng một cái, sau đó dùng giọng trầm thấp nói với tất cả đại thần bên dưới: "Các vị khanh gia, trong khoảng thời gian này, lời đồn nổi lên bốn phía Giáo La Thành, tin tưởng không cần trẫm nhiều lời, các ngươi cũng biết nội dung của lời đồn là cái gì."

"Vốn trẫm cho là lời đồn dừng lại ở trong im lặng, cũng chưa từng ngờ tới, lời đồn lại càng ngày càng nghiêm trọng, thiếu chút nữa thì dao động căn cơ Nam Lăng quốc ta."

"Ở đây, trẫm tuyên bố, kế nhiệm. . . . . ."

Không đợi quốc chủ nói xong, Nam Cung Ngộ sợ cho ông ta chỉ cần nói ra miệng, cũng không thể thương lượng lại, vội vàng chặn ngang lời nói của quốc chủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.