Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 145: Cảnh giới vô sỉ tối cao




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Ngụ ý, ta không ngốc mà đầu óc ngươi bị nước vào, đầu óc bị nước vào thì hãy về nhà đi, đừng đi ra dọa người.

Lăng đại trưởng lão tức giận sắc mặt tái mét, nếu không phải là nhị trưởng lão ở phía sau luôn kéo tay áo của ông, đoán chừng lúc này ông đã cãi nhau với Lăng Kỳ Tuyết rồi.

Mặc dù nhị trưởng lão cũng tức, nhưng nghĩ đến Thuần Nguyên Đan cấp Nguyên Tôn, coi như tức lớn hơn nữa cũng đều tiêu tán thành vô hình.

Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn đó, nếu có thể lấy được một viên, sau khi ông tinh lọc nguyên lực, tu vi nhất định sẽ tăng cao.

Những trưởng lão khác cũng có ý này, đại trưởng lão quay đầu lại nhìn những huynh đệ của ông một cái, có một số trưởng lão là hậu bối của Lăng gia ông, cuối cùng vẫn phải ép tức giận sắp phụt ra ngoài cổ họng xuống.

Chỉ là, nụ cười giả dối trên mặt dù thế nào cũng không thể chịu nổi, mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lăng Kỳ Tuyết, thầm mắng: Vật nhỏ không biết tốt xấu, nếu lấy được đan dược của nàng, nhất định sẽ giết nàng để phát tiết mối hận hôm nay.

Lăng Kỳ Tuyết đột nhiên bật cười.

Đại trưởng lão và Lăng Nhạc là một đức hạnh, sao nàng không nhìn ra.

Đại trưởng lão có thể vô sỉ đến cảnh giới như vậy, vẫn là độc nhất vô nhị!

"Tuyết Nhi, ta biết rõ trước kia là chúng ta có lỗi với ngươi, nhưng ngươi cũng phải đặt mình vào hoàn cảnh mà suy nghĩ một chút, những lão tổ chúng ta này bình thường không thể luôn ra ngoài quản lý chuyện vụn vặt của gia tộc, nếu không tu vi sẽ mất, Lăng gia không có cao thủ tọa trấn, cũng sẽ từ từ suy sụp, hơn nữa kể từ sau khi chúng ta biết ngươi là thiên tài, vẫn luôn hoan nghênh ngươi trở về Lăng gia, là ngươi tự mình tức giận không muốn về nhà, lại vẩy đến trên đầu của chúng ta, như vậy là không công bằng với chúng ta, ngươi hãy về nhà đi!" Lời nói của nhị trưởng lão làm cho hai mắt của mọi người ở đây càng thêm tỏa sáng.

Người Lăng gia Này quả nhiên là không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn!

Đừng nói Lăng gia các ngươi, không biết có bao nhiêu gia tộc cũng muốn mời Lăng Kỳ Tuyết vào gia tộc của bọn họ trấn giữ, làm một khách khanh trưởng lão.

Lão tổ hoàng thất đều không quen, đứng ra nói châm chọc: "Nếu ta là các ngươi, ta sẽ hận không được tìm một cái hố mà chui vào, còn dám ở đây mất mặt xấu hổ, da mặt cũng thật là dầy hơn tường thành Giáo La Thành!"

Lão tổ Nam Cung đỡ trán, nói nhân gia này, hoàng thất chúng ta cũng không phải thế hay sao? Có mắt không biết châu ngọc, nhất là có mắt trị tội Nam Cung Ngọc, còn thay đổi biện pháp khi dễ hắn!

Dù không tốt cũng là lão ca nhà mình, lão tổ Nam Cung không có nói gì, mà khẽ kéo ống tay áo của lão tổ hoàng thất: "Ngươi trở về trước đi, chờ tin tức tốt của ta."

Được rồi, chờ tin tức tốt này là lừa ông, không kéo ông trở về, chuyện chỉ càng thêm hỏng bét.

Lão tổ hoàng thất nhớ lại lời của lão tổ Nam Cung với Tiễn Khôn sau khi rời đi vừa rồi, liếc Lăng đại trưởng lão một cái, vẫn là rời đi trước.

Cuối cùng lão tổ Nam Cung thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà ông là người trong hoàng thất, cũng không cần thiết giao phó cái gì đso với trưởng lão Lăng gia, càng không cần thiết nói xin lỗi.

Ông không nói chuyện, trưởng lão Lăng gia cũng trầm mặc, trong lúc nhất thời, cửa sau đột nhiên yên tĩnh.

Lăng Kỳ Tuyết mới không có công phu theo chân bọn họ hao tổn, miễn cưỡng ngáp một cái, nói: "Làm phiền xin tránh ra, ta muốn về nhà."

Về nhà chỉ là nàng thuận miệng nói một chút, ở địa bàn Thiên Hoa Cung đã lâu, thói quen cũng xem nơi đó trở thành nhà của mình.

Nghe vậy, trái tim của Đông Phương Linh Thiên nở hoa bừng bừng, Tuyết Nhi nói đó là nhà của nàng, có phải đại biểu là nàng đã cho rằng địa bàn của hắn chính là của nàng hay không.

Vốn cho là Lăng Kỳ Tuyết không tiếng động cự tuyệt hắn, nhưng lời nói này của Lăng Kỳ Tuyết khiến cho hắn cảm thấy có hi vọng nha!

Con đường truy thê mênh mông này, cuối cùng hắn cũng thấy được một tia sáng rồi...!

Đại trưởng lão tức giận lại bị lời nói ngạo mạn của Lăng Kỳ Tuyết kích thích lần nữa, đang muốn phát tác, nhìn thấy nhị trưởng lão chính là kéo không nổi rồi.

Cơ thể của Đông Phương Linh Thiên vừa động, nháy mắt đã chắn ở trước mặt Lăng Kỳ Tuyết, tỏa uy áp Nguyên Tôn hậu kỳ ra ngoài. 

Lão tổ ở đấy không khỏi hơi biến sắc!

Trước kia Đông Phương Linh Thiên ít xuất hiện ở trước mặt công chúng, bọn họ cũng không biết cấp bậc của Đông Phương Linh Thiên, chỉ là nghe nói cung chủ Thiên Hoa Cung không chọc được, ngay cả quốc chủ cũng nhường hắn.

Xem ra, quốc chủ nhường nhịn Đông Phương Linh Thiên cũng không phải là không có căn cứ.

Nếu đắc tội người tuổi trẻ như vậy, thủ vệ hoàng thất coi như là không có tác dụng.

Từ lúc thả uy áp ra, sắc mặt của mấy lão tổ cũng càng ngày càng khó coi, nhớ đến mấy lão gia hỏa bọn họ đã mấy ngàn tuổi rồi, lại bị một thiếu niên hơn hai mươi tuổi ép đến chặt chẽ, mặt mo của bọn họ đặt vào đâu đây!

Đạt đến hiệu quả, Đông Phương Linh Thiên thu uy áp lại, trầm giọng nói: "Mấy vị còn có việc gì không, Tuyết Nhi nhà ta phải về nghỉ ngơi rồi."

Giọng điệu của hắn lạnh lẽo, căn bản hắn cũng không nói khách khí như thế, mấy lão tổ sắc mặt khó coi dị thường, nhưng ít nhất thực lực của bọn họ cũng chỉ là Nguyên Tôn trung kỳ, lấy cái gì để liều mạng với người ta!

Lăng Kỳ Tuyết ngẩng đầu ưỡn ngực đi ở trước mặt Đông Phương Linh Thiên, rời đi.

Lão tổ Nam Cung muốn giữ Lăng Kỳ Tuyết lại, lại phát hiện mình không có lập trường, đành phải ở sau lưng hét to một câu: "Xin Lăng đại tiểu thư xuống tay lưu tình, hoàng thất có thể xuống dốc, nhưng Nam Lăng quốc không thể phá, một khi Nam Lăng quốc mất, dân chúng cũng sẽ cửa nát nhà tan!"

Thân hình của Lăng Kỳ Tuyết dừng lại, cuối cùng vẫn rời đi.

. . . . . .

Chân của Lăng Kỳ Tuyết mới về đến tổng bộ Thiên Hoa Cung, còn chưa kịp ngồi xuống uống một ngụm trà, Lăng đại trưởng lão chân trước đã đến.

Chỉ là bị Lục Sa ngăn ở bên ngoài cửa.

Còn có để người nghỉ ngơi hay không!

Lăng Kỳ Tuyết lập tức nổi giận!

Những người chán ghét này, vừa không hạ thấp được tư thái, lại muốn từ chỗ nàng lấy được chỗ tốt, thật là suy nghĩ kỳ lạ.

"Lục Sa nói cho mọi người, về sau người Lăng gia đến tất cả không gặp! Cũng đừng mở cửa chính ra."

Nếu bọn họ dám lén âm thầm vào, nàng bố trí Độc Trận cũng không phải là dễ chọc!

"Được rồi, Tuyết Nhi đừng nóng giận, không đáng bị chọc tức, chúng ta đi ăn thôi." Đông Phương Linh Thiên vỗ sau lưng của Lăng Kỳ Tuyết an ủi.

Lăng Kỳ Tuyết: ". . . . . ."

Ăn, nàng ăn thể chất có thể khỏe như vậy sao?

An ủi cũng dẫn theo ăn?

"Ta mới vừa học xong một điểm tâm, làm cho ngươi nếm thử một chút?" Đông Phương Linh Thiên dụ dỗ nói.

"Ngươi?" Lăng Kỳ Tuyết hiển nhiên không tin.

Những ngày qua Đông Phương Linh Thiên ở trong tu luyện, căn bản cũng không có thời gian đi học.

Nàng đâu nào biết, sáng sớm Đông Phương Linh Thiên đã bắt đầu học, còn không ngừng học, không ngừng làm điểm tâm, còn có mấy món ăn Lăng Kỳ Tuyết thích hắn cũng học xong, cũng chỉ là không có làm tốt như ngự trù mà thôi, không phải không có bản lĩnh.

Cho đến ngày hôm qua ngự trù nói trình độ của hắn đã đạt được rồi, hôm nay hắn không kịp chờ đợi lấy ra, hy vọng có thể thu được lòng ái mộ của mỹ nhân.

"Trình độ của ta chính là ngự trù đều nói tốt!" Đông Phương Linh Thiên vỗ ngực một cái.

"Ngươi chắc chắn sau khi ta ăn sẽ không bị đau bụng, không cần ăn Phục Nguyên Đan chứ." Lăng Kỳ Tuyết nửa tin nửa ngờ.

Đông Phương Linh Thiên: ". . . . . ."

Tuyết Nhi, ngươi đừng đả kích ta mà!

Hắn âm thầm hạ quyết tâm, ta sẽ dùng thực lực để nói chuyện, chờ xem!

Lăng Kỳ Tuyết bày tỏ hoài nghi đi theo sau lưng Đông Phương Linh Thiên, bởi vì đám người Lăng đại trưởng lão ảnh hưởng đến tâm tình không tốt, cũng đã thành công bị Đông Phương Linh Thiên dời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.