Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 113: Lão tổ nghi ngờ




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lăng Kỳ Tuyết lạnh nhạt đứng ở trong đám người, cũng may những người khác từng đi qua rừng rậm, nhiều lần chạy xuống, phần lớn y phục trên người bị rách, da bị quẹt làm tổn thương, nàng ở trong đám người này không tính là bất ngờ.

Lão tổ hoàng thất vừa nhìn, vừa không ngừng thả uy áp xuống đám người.

Uy áp cường đại của cấp bậc Nguyên Tôn trung kỳ đè ép làm rất nhiều người không chịu nổi, cong chân quỳ xuống.

Lão tổ hoàng thất chỉ làm những người này kinh sợ, không có ý ra tay giết người, thả uy áp ra cũng chỉ ở Nguyên Tướng trung kỳ, rất nhiều người còn có thể chống đỡ được.

Tinh thần lực của Lăng Kỳ Tuyết và Đông Phương Linh Thiên là mạnh nhất trong nhóm người này, đứng vững thành thạo, nhưng không muốn mình ở trong đám người có vẻ khác người, cũng đều làm ra bộ dạng đổ mồ hôi lạnh rất vất vả.

Sau khi lão tổ ra oai phủ đầu, tay phải gầy trơ cả xương vuốt râu hoa râm, cất  giọng nói: "Sao bí cảnh này lại sụp đổ!"

Mỗi ngày ông đều ở trong cấm địa hoàng thất tu luyện, cho đến bây giờ bên ngoài xảy ra chuyện cũng không hỏi đến, cũng không đại biểu ông cái gì cũng không biết, ngược lại, mỗi ngày Giáo La Thành có tin tức quan trọng gì đều sẽ có người đến báo cáo vào trong tai của ông trước tiên.

Bí cảnh này là đất làm giàu của ông, quan trọng như thế, ông càng thêm chú ý coi trọng, trước khi bí cảnh sụp đổ, ông đã từ tu luyện trong cấm địa ra ngoài, bay về phía nơi này.

Thần thức không nhìn ra trong đám người có khác thường, lão tổ hoàng thất thu hồi thần thức, giọng nói tàn khốc: "Tại sao bí cảnh này lại sụp xuống, ai có thể nói cho ta biết chuyện gì xảy ra không?"

Tập thể thiếu niên trầm mặc, bọn họ cũng không biết! Vì giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của mình, bọn họ cố gắng đầu rúc vào trong cổ, phòng ngừa bị lão tổ hoàng thất để mắt đến rồi hỏi.

Cấp bậc của hoàng thất lão tổ ở trên cấp bậc của gia gia bọn họ, muốn giết bọn họ như là chuyện bóp chết một con kiến, nếu câu trả lời của bọn họ chọc cho lão tổ hoàng thất không hài lòng, một cái tay là có thể bẻ gảy bọn họ.

Lăng Kỳ Tuyết hết sức kinh ngạc, vị này chính là giọng nói lúc ở cửa thành cứu Lăng Nhạc kia, cũng chính là giọng nói trong hoàng cung ngăn lão Mạnh giết chết người Bùi gia và hoàng hậu kia!

Thì ra là ông chính là vị lão giả thần bí kia, Lăng Kỳ Tuyết ghi nhớ ở trong lòng.

Lăng Kỳ Tuyết cũng học bộ dáng của bọn họ rụt cổ một cái, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Có lẽ là chuyện tình lần trước dẫn lão Mạnh đến bị lão tổ này nhớ kỹ, ông một cái đã nhận ra Lăng Kỳ Tuyết, lạnh lùng nói: "Dòng chính nữ Lăng gia, ngươi đến nói!"

Lăng Kỳ Tuyết im lặng châm chọc, mặt của nàng hấp dẫn người khác thật sao? Sao tất cả mọi người đều nhớ nàng!

Ừ, nhớ đến thiếu nữ môi hồng răng trắng trẻ tuổi trong gương đó, Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy nhan sắc của nàng xác thực rất cao, có vẻ đẹp đứng đầu.

Tự luyến một phen, Lăng Kỳ Tuyết cung kính trả lời lão tổ hoàng thất: "Thưa lão tổ, thần nữ cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc cố gắng tìm kiếm bảo bối, đi vào trong cấm chế này đã nhìn thấy xảy ra gì đó, rồi đột nhiên trở về nơi này!"

Từ trong chiến trường chém giết ra ngoài, công phu giả bộ ngu đó không phải là ngọn lửa tinh khiết, nàng cũng không ngoại lệ.

Nói đến người trong hoàng thất thật là hẹp hòi, vừa tuyên bố ra ngoài là thiếu niên có thiên phú thì có thể tiến vào bí cảnh tìm kiếm bảo bối, lại nói cho các nàng biết nơi có cấm chế không thể đi vào, ở đó có nguy hiểm.

Nhưng bảo bối cũng chỉ có ở chỗ cấm chế, đây không phải là lừa người thì là cái gì!

Vốn là có ấn tượng tốt với lão tổ Nam Cung ngay lập tức biến mất không còn dấu vết.

Lăng Kỳ Tuyết lại không biết, nàng thật sự hiểu lầm lão tổ Nam Cung rồi, lão tổ hoàng thất xảo quyệt ngay cả đệ đệ của mình cũng không nói cho điều bí mật này, mà hàng năm đều nói cho cái người được ông sai khiến là không ra được thì thôi, một khi ra ngoài, sẽ dùng thủ pháp đặc biệt, cho bọn họ ăn một loại độc dược có thể làm người ta mất trí nhớ.

Những chuyện này tất cả mọi người trong hoàng thất bị ông che mắt, cũng thật sự cho rằng nơi cấm chế chính là đất nguy hiểm.

Lão tổ hoàng thất không tin Lăng Kỳ Tuyết nói, một ánh mắt âm lãnh quét qua quét lại ở trên người của nàng, dường như muốn nhìn thấu Lăng Kỳ Tuyết.

Khóe môi của Lăng Kỳ Tuyết nở nụ cười ưu nhã, mặc cho lão tổ quan sát, không thấy chột dạ chút nào.

Chột dạ cái lông, dù trong tay nàng có bảo bối, đó cũng là nàng ở trong cửu tử nhất sinh mà có được, không có nửa xu quan hệ với người trong hoàng thất.

Mặc dù bí cảnh là bọn họ phát hiện ra, nhưng bọn họ làm của riêng đã mấy ngàn năm rồi, cũng không thể lấy được bảo bối. Đó chính là bảo bối vô duyên với bọn họ, không thích cường giả bọn họ.

Lăng Kỳ Tuyết không biết vì sao lão tổ hoàng thất có thể có được bảo bối của cường giả, nhưng nàng có ảnh hưởng đâu chỉ là kém với vị lão tổ hoàng thất này!

Lão tổ hoàng thất không tin Lăng Kỳ Tuyết nói, lại tìm một người hỏi, nhưng cũng trả lời giống Lăng Kỳ Tuyết, ông rơi vào trong trầm tư.

Hồi lâu, lâu đến mức thân thể của Lăng Kỳ Tuyết bị thương đứng ở đây chân cũng mềm nhũn, ở trong lòng hỏi thăm tổ tông lão tổ mấy ngàn lần rồi, lão tổ hoàng thất đưa ánh mắt dừng ở trên người Lăng Kỳ Tuyết lần nữa: "Lúc bị đẩy ra ngươi đang ở đâu?" 

Nàng ở trong phòng đã gặp Nam Cung Ngộ, cũng không thể mở mắt nói mò, nói: "Đang ở trong một căn phòng trống rỗng, còn nghĩ đi ra khỏi phòng để lấy được bảo bối như thế nào, thì đã bị đẩy ra rồi !"

Nam Cung Ngộ tức thời đứng ra nói: "Điểm này hài nhi có thể làm chứng, chúng con ở trong phòng đã gặp nhau, sau đó mỗi người đi đường của mình."

Hắn không có nói chuyện bị nàng đánh ngất xỉu ra, điểm này Lăng Kỳ Tuyết rất kinh ngạc, chỉ là cũng có thể nghĩ ra: Nam Cung Ngộ muốn lôi kéo nàng, lại sợ xảy ra chuyện tương tự như Nam Cung Kình, cũng không dám đắc tội, mà đổi lại là dùng chính sách dụ dỗ, cho là có thể dùng cái này đả động Lăng Kỳ Tuyết, nhận được coi trọng của nàng.

Hãy nhìn biểu hiện của hắn đi, nếu hắn thật sự có thể quang minh lỗi lạc, nàng cũng không ngại thêm một người bạn.

Nam Cung NGộ là người lão tổ hoàng thất phái đi, hắn đều đã nói như vậy, lão tổ hoàng thất cho dù còn nghi ngờ gì nữa, cũng không nói ra được, cuối cùng đành phải thôi.

Mục đích của ông chính là bảo bối chồng chất như núi kia, nhưng bảo bối không bị lấy ra, làm sao bí cảnh lại sụp xuống, điều này cũng không thể giải thích được.

Cuối cùng, vẫn là lão tổ Nam Cung đứng ra giải vây: "Ngươi cũng đừng nghi thần nghi quỷ, nếu có bảo bối ngươi có thể nhìn không ra sao?"

Đúng nha, nếu so với những người này cấp bậc của ông cường đại rất nhiều, có thể nhìn ra trong nhẫn của những người này bỏ thứ gì vào.

Nhưng lão tổ hoàng thất rất nhanh lại phát hiện có cái gì đó không đúng, trong nạp giới của Lăng Kỳ Tuyết đặt toàn là thức ăn, chẳng lẽ ngay cả một viên đan dược nàng cũng không có?

Đây cũng quá khác thường, trong nạp giới của tu luyện giả bình thường người nào lại không có chút tài nguyên tu luyện, dù là cấp thấp nhất!

Lão tổ hoàng thất nắm lấy Lăng Kỳ Tuyết không thả: "Vì sao trong nạp giới của ngươi chỉ để thức ăn, bản lão tổ cũng không tin, một chút đan dược ngươi cũng không có?"

Lăng Kỳ Tuyết lộp bộp trong lòng, thực lực của lão tổ hoàng thất này thật là cường hãn đến kinh khủng!

Người bình thường rất khó nhìn thấy nạp giới của người khác, nhưng ông ta lại có thể nhìn thấu nạp giới của nàng, nếu để cho ông ta biết được trên người nàng có bảo bối, thì thật sự là có tội mà!

Một tia hàn ý lạnh lẽo từ lòng bàn chân toát ra, xem ra lão tổ hoàng thất này đã để mắt đến nàng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.