*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: bé Na
Forsty Rain
Màu lam mông lung phảng phất như muốn bao phủ tất cả
Face to you
Anh không thể nhìn tới, bầu trời đang dần bị nhuộm bởi những sắc xám âm u
(Lời bài hát Aomurasaki – Tsuki Amano)
Act 1.
Thiên Lý đã ở nước Anh được sáu năm rồi. Trong sáu năm này, số lần về nước cũng không phải là quá ít, nhưng vẫn không một lần gặp lại người kia.
Trong sáu năm có thể phát sinh rất nhiều chuyện. Cuộc sống của Thiên Lý tại Anh quốc, lúc ban đầu cũng có một số khúc mắc, càng về sau lại càng như cá gặp nước, thích ứng đến nỗi chính cậu cũng không thể tin được.
Cậu tốt nghiệp thuận lợi, sau khi biết được tình trạng sức khỏe của mẹ, cậu mới lựa chọn về nước, đến bây giờ đã nửa năm trôi qua.
Dù sao chính thức về nước và về nước để thăm người thân, bạn bè cũng có sự khác nhau rất lớn, khi Thiên Lý xác định mình một lần nữa bước lại được đặt chân lên đất mẹ, cậu cảm động đến nỗi nước mắt cũng muốn tuôn rơi.
Lúc ấy tới đón cậu tại sân bay có người mẹ, trước nay hai mẹ con cậu vẫn nương tựa vào nhau, còn có Thanh Dạ và Luật, nhiều năm qua vẫn luôn luôn quan tâm tới cậu. Đêm đó cậu như ước nguyện, gặp được rất nhiều bạn bè, kể cả rất nhiều bạn bè cùng công hội trước kia.
Đương nhiên, ngoại trừ người đó.
Bọn họ vốn cũng chưa có quan hệ thân mật gì, sau ngày xuất ngoại tới tận bây giờ, hai người họ vẫn chưa một lần gặp lại nhau. Người đó luôn bề bộn nhiều việc, luôn có thật nhiều lý do, sáu năm đó, Ánh Sáng tụ hội, anh một lần cũng không có tham gia. Thật ra anh đã từng gọi điện thoại nói với Thiên Lý, nếu muốn gặp mặt có thể trực tiếp tìm đến chỗ anh, chỉ là Thiên Lý trước sau vẫn không làm như vậy.
Vì sao lại không đi, bản thân Thiên Lý cũng không có cách nào tự giải thích. Đại khái là tâm lý vẫn còn thiếu sót cái gì đó, chính là thời gian trôi đi, cơ hội đến gần một người cũng dần dần tan biến. Hôm nay, thậm chí cậu cũng không còn có suy nghĩ, chuyện gặp mặt vốn là một lẽ tất nhiên.
Có lẽ đã quên mất hình dạng của anh, đã quên mất tên của anh, tất nhiên, nhiệt độ quen thuộc của đôi tay đã từng ve vuốt khuôn mặt mình, cũng đã sớm – không còn cảm giác. Chỉ là trong sáu năm đó, ngẫu nhiên an ủi qua những cuộc điện thoại, nghe thanh âm trầm thấp của đối phương, trước mắt tự nhiên sẽ hiện ra gương mặt phong lưu, mang vài phần tức giận, mỉm cười quen thuộc, nhưng sau đó, những cuộc điện thoại chỉ mang danh nghĩa và lấy cớ càng ngày càng ít, trong giấc mơ, hình dáng anh vốn rõ ràng cũng bắt đầu đã trở nên mơ hồ.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, cả hình dáng còn sót lại này … cũng sẽ biến mất.
Vài ngày trước, mẹ Thiên Lý cùng mấy ông bà hàng xóm đi tới ngoại ô thành phố an dưỡng, trong nhà chỉ còn lại một mình cậu.
Nếu là lúc trước, tất nhiên cậu sẽ cảm thấy quạnh quẽ, nhưng bây giờ cậu đã có công việc của mình, đã trở thành nhân viên công sở rồi, không còn thời gian rảnh để coi hý kịch nữa, cũng không còn thời gian để nghĩ nhiều như vậy.
Thiên Lý đã sớm thích ứng với cuộc sống độc lập, việc nhà làm được một cách trôi chảy, ngay cả mẹ cũng thường thường khen ngợi cậu. Khi mẹ cậu nhìn lại con trai minh, đã không còn gì phải phiền lòng, ngoại trừ còn thiểu một người bạn gái bên cạnh.
Đương nhiên, đây cũng không phải là chuyện cậu có thể quản được. Thiên Lý mỗi lần nhớ tới ánh mắt và những lời dặn dò ân cần của mẹ, chỉ còn biết cười khổ.
Hôm nay, cậu như bình thường tời siêu thị bên cạnh mua một số nguyên liệu nấu ăn, sau đó về nhà nấu cơm.
Lúc lấy mấy tờ báo trong hộp thư, cậu phát hiện ra một phong thư, sờ bên ngoài có cảm giác thô ráp, mộc mạc, trên phong thư viết tên của cậu.
Hiện tại đã có rất ít người dùng phương thức này để gửi tin. Thiên Lý mở phong thư, mới nhìn rõ bên trong chính là một tấm thiệp mời mang sắc màu đỏ thẫm.
Thiệp cưới——
“Xin chào anh Diệp Thiên Lâm:
Chúng tôi quyết định tổ chức hôn lễ vào năm giờ chiều ngày mười tám tháng mười này (18/10, 5:00 PM), tại tầng hai khách sạn Lục Châu.
Thân mời anh Diệp Thiên Lâm và người nhà tới dự.
Cô dâu Trương Tĩnh Vũ.
Chú rể Tô Duy.
Trân trọng”
Tấm thiệp mời này tới quá mức bất ngờ, làm cho Thiên Lý phải đứng lại suy nghĩ thật lâu... Mới nhớ ra, Ly Ca vốn tên là Trương Tĩnh Vũ.
Vậy chú rể tên là Tô Duy này, tất nhiên là người cô mên từ khi học trung học, sau đó hai người cùng chơi Thần Vô, cho tới bây giờ đã hai người đã yêu nhau… được mười năm.
Có lẽ trời sinh Ly Ca cũng không phải là một cô gái thường khiến cho người khác phải quan tâm tới mình. Cô cùng Thường Thế trước nay thật ra đã cãi nhau không ít lần, nhưng cho tới bây giờ, đều tự mình giải quyết rất khá, nhìn vào điểm này, cảm tình sâu đậm của hai người họ, cũng thật đáng ngưỡng mộ.
Hai năm trước Cá Chết kết hôn, bà xã gần đây mới sinh đứa nhỏ, mấy tháng trước Đu Đủ có bạn gái, hôm nay Ly Ca cũng bước vào lễ đường, nhìn từng người bạn trong trò chơi đang thật cố gắng tìm được hạnh phúc thuộc về mình, thật sự là chuyện khiến ai cũng phải vui mừng.
Ngày 18/10 này, nhất định sẽ có rất nhiều người tới dự, có lẽ có thể gặp lại Hội trưởng và Phó hội, có thể gặp lại Quả Quả đáng yêu, Tiểu Hàn “Mặt ác tâm thiện”, Đu Đủ cao to, Cá Chết mang khuôn mặt trẻ con, Mèo Lười, cộng sự tốt nhất của Cá Chết, chị Trà Trà và chị YOYO, hai phân hội trưởng, chị Yến Tử của tổ chế dược...
Rất nhớ mấy người đó, rất nhớ quãng thời gian cùng họ vượt qua, không buồn không lo.
Chỉ là không biết, người đó có tới không.
———————–
(*) Thanh Tử
Thanh Tử này có rất nhiều nghĩa
Thứ nhất, đoạn nhạc khúc ở đầu Phiên ngoại thuộc bài hát Aomurasaki của Tsuki Amano, Aomurasaki nghĩa tiêng Anh là Blue Violet, tiếng Trung là Thanh Tử.
Thứ hai, Thanh Tử vốn là tên của một loại màu sắc, sắc xanh có thêm đôi chút tím (khi bị ngã bầm chân thường hay có cái màu xanh tím này đó ;))), không biết mọi người nhìn vào có cảm giác gì, nhưng khi Ngọc nhìn thấy màu sắc này, cảm giác đầu tiên là buồn, không phải buồn tê tái, hay gì đó, mà chỉ là một nỗi buồn man mác, như thấy một cơn mưa bụi buổi chiều đông.
Thứ ba, Thanh Tử – Blue Violet, vốn là tên một loại hoa, và trong ngôn ngữ của các loài hoa, Blue Violet có nghĩa là sự thành thật, có lẽ đây đúng là tính cách của Thiên Lý.
Đó, vậy bạn muốn hiểu theo nghĩa nào?! ;))
PN này không khí thật khác chính văn và những phiên ngoại trước đó, đến giờ Ngọc vẫn không hiểu sao mình lại thiếu raw của phần này trong tập truyện mà bạn down được :(.
Buồn man mác ngay từ cái tên của truyện, ngay từ những câu chữ đầu tiên của phần đề dẫn, đến cả giai điệu lời ca của bài hát được nhắc tới. Có lẽ đây chính là cảm giác về Thiên Lý, nhẹ nhàng, lặng lẽ, trầm buồn và sâu lắng.
Hết phần Phiên Ngoại này, là Thân Vô cũng kết thúc rồi, mình chưa đọc hết phần phiên ngoại này, nhưng cũng mong câu truyện của Thiên Lý không kết thúc trong sự buồn bã, để Thân Vô trong trí nhớ của mọi người mãi là sự trẻ trung, vui vẻ ^^