Thần Vô Chi Tế

Chương 53: Nghiệp chướng




Edit: bé Na

Thanh Dạ……

Thì ra là người này…… Bề ngoài là Yoyo nhưng bên trong lại là Mộ Vũ Thanh Dạ.

Đối với người của Luyến phân hội mà hói, tổng hội trưởng có vẻ là một danh từ gì đó rất xa xôi. Phân hội có chế độ quản lý riêng, hành động cũng tương đối tự do, rất có hương vị “Trời thì cao, hoàng đế  thì xa”. Huống hồ trong hội nghị chào đón người mới vào hội, cũng là Phó hội trưởng tuyên bố hội quy.

Phó hội trưởng Luật của Ánh Sáng là truyền kỳ của server. Sau khi quốc chiến chấm dứt, lại bay lên thành nhân vật truyền kỳ của toàn bộ Thần Vô.

Những chuyện bên ngoài truyền lưu tất nhiên cũng thêm thắt ít nhiều khoa trương, nhưng thân là hội viên của Ánh Sáng, bọn họ đều rất rõ ràng Phó hội trưởng là một người có thể nắm giữ cả thế giới.

Hội trưởng trước mặt, họ cũng không quá quen thuộc, nhiều lắm chỉ nghe người khác nói qua là một người ôn hòa.

Nhưng nhìn anh hiện tại…… Nào có nửa điểm ôn hòa như người ta nói?

“Thiên Húc, cậu mang mấy người còn lại trong tổ đi tiếp tục. Những bạn học còn lại, nào chúng ta cùng trở về nói chuyện rõ ràng.”

Có ba người bị giáo huấn phía trước, mọi người đành phải ngoan ngoãn nghe lời trở lại nơi tập hợp, lo sợ chuyện bị phạt.

Khi hội nghị bắt đầu, Thanh Dạ lại thay đổi bộ dáng nghiêm túc lúc trước, phát huy đầy đủ bộ mặt “Ôn hòa thiện lương”. Giải thích xong lý do mình vì sao lại thay thế Yoyo chỉ huy, sau đó hỏi han mọi người rất ân cần, nhiệt tình.

Mọi người trong nháy mắt không kịp thích ứng.

Bọn họ không thể không thừa nhận cách hỏi chuyện của Thanh Dạ thật sự rất giống tri kỷ, cách nói cũng thực êm tai. Người này hình như trời sinh ra đã có ma lực, có thể chuẩn xác phát hiện ra điều người khác cần nhất, từ đó làm ra phán đoán thích hợp nhất.

Hơn nữa, anh thủy chung không có bình luận gì về ba người vừa bị đá ra khỏi hội, làm cho mọi người thở phào nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cuối cùng anh chỉ đơn giản nói mấy câu để chấm dứt:

“Mọi người có vấn đề gì khó khăn có thể nói với hội trưởng, đã bước qua cửa thì chính là người một nhà, không có gì phải ngượng ngùng. Đối với cách quản lý của phân hội có ý kiến gì cũng có thể thông qua con đường bình thường để đề suất, nếu Yoyo không giải quyết được thì có thể phản ánh với tôi hoặc Luật, sẽ không có bất kì ai lại không phân biệt được tốt xấu đi trách cứ các cậu. Nhưng, tôi không hy vọng có bất cứ kẻ nào áp dụng phương thức cực đoan tiến hành kháng nghị, như vậy đối nghiệp đoàn, đối với cá nhân  mỗi người đều không có nửa điểm tốt đẹp.”

Ước chừng mọi người trong hội đã đọc xong đoạn hội thoại này, Thanh Dạ nhất thời nảy sinh ý tưởng mới, mỉm cười nói:

“Mặt khác, người nào có hứng thú thì thứ bảy này tới tham gia hoạt động Pk với chủ hội đi.”

“Gì…… hoạt động PK?”

“Đúng vậy.” Thanh Dạ không nhanh không chậm giải thích,“Luôn cùng người ngoài đánh cũng không có gì thú vị phải không? Thứ bảy này, chính là cho các cậu cơ hội đi tìm hiểu kỹ thuật của đối phương. Muốn dùng cơ hội này ẩu đả với bên chủ hội cũng được, các cậu phải cố lên đó~ đến lúc đó sẽ có phóng viên của diễn đàn đến phỏng vấn, đây mới là lúc công thành danh toại nha.”

“Nghe qua thật không sai nha……” Mọi người dần dần sôi nổi hơn.

“Thật ra, tớ đã sớm muốn tìm mấy tên ở chủ hội so chiêu.”

“Đây không phải nói chúng ta còn có thể đi bao vây thanh toán Luật phó hội? Muốn giết bao nhiêu thì giết sao?”

“Ách…… Đúng vậy |||”

Thanh Dạ vừa trả lời, đáy lòng vừa mặc niệm một trăm lần “Luật, làm ơn tha thứ cho anh”……

Sau khi logout, anh lập tức gọi điện thoại cho Chu Luật.

“Yoyo bên này xong rồi.”

“Vất vả cho anh rồi.” Thanh âm người yêu vừa mang theo ý cười vừa nói chuyện là êm tai nhất trên thế giới này,“Chủ hội hôm nay cũng thuận lợi, Đậu Đỏ bên kia cũng thực vừa lòng.”

“Không uổng phí anh an bài Khả Nhạc hỗ trợ phía bên kia đến các thành quan trọng cắm chốt…… Trận này đánh rất đáng giá.” Thanh Dạ đắc ý nói,“Nếu không anh cũng không có khả năng biết lộ tuyến hành động của mấy tên đó.”

“Biểu hiện của Thiên Húc thế nào?”

“Tốt lắm, hành động đâu ra đấy.” Thanh Dạ cười to nói,“Anh nói, cậu em họ này của em có phải định tới Hollywood làm diễn viên không? Vừa nghe đến muốn thằng bé sắm vai ‘Đội trưởng bẩm sinh ngu ngốc, vô năng’, nó liền đánh như mấy người mới chơi một cách vô cùng hưng phấn……”

“Thằng nhóc đó chính là xem nhiều phim truyền hình quá thôi.” Luật nghĩ đến báo cáo điều tra về Linh Linh mà Thiên Húc giao lúc trước, không khỏi cười khổ.

“Đúng rồi Luật, có chuyện này phiền em phải đi sắp xếp một chút……”

“Chuyện gì vậy?”

“Vì để nâng cao sĩ khí bên kia, anh đã thuận miệng nói thứ bảy này có trận đấu PK cùng chủ hội. Nếu nói ra rồi sẽ không thu hồi, cứ theo ‘kế hoạch’ mà tiến hành nhé……”

“……”

“Thật có lỗi, hình như anh lại thêm phiền toái cho em.”

“Không…… đây là biện pháp tốt.” Hiểu được rõ ràng ý đồ của đối phương, Chu Luật cảm khái nói,“Cho nên em đã sớm biết rằng, trừ anh ra, không còn ai có thể làm hội trưởng của Ánh Sáng.”

“Aha cáp, cám ơn em đã khích lệ……”

“Đúng rồi, bác gái đã giúp anh đem laptop đến phòng bệnh, bác sĩ chưa nói gì sao?”

“……”

Đang chờ trả lời, bên kia bỗng nhiên lại yên ắng lạ thường.

“Thanh Dạ?”

Luật gọi một tiếng, mơ hồ nghe thấy trong điện thoại truyền đến thanh âm từ phòng bệnh.

“Bệnh nhân Đỗ, nếu cậu còn tiếp tục chơi trò chơi nữa, thật sự không muốn phối hợp để chúng tôi thay băng, tôi chỉ có thể áp dụng biện pháp mạnh với cậu……”

Nghe thấy thanh âm này, chắc là vị y tá trưởng nghiêm khắc trứ danh của bệnh viện.

“Ách, Luật…… chờ một chút rồi anh gọi lại nhé.”

“Anh nên ngoan ngoãn thay băng đi, qua mấy ngày nữa là anh được xuất viện rồi.”

Chu Luật nhịn cười, chấm dứt cuộc điện thoại.

**

Bởi vì liên tục đá người ra khỏi hội mà không khí trở nên lo lắng, lại bị tên Thanh Dạ kia nói hai ba câu đã xua tan mọi nghi hoặc.

Linh Linh vừa cảm thấy không thể hiểu được, vừa gắt gao cắn môi dưới.

Không thể không nói, vị hội trưởng này lúc trước cô không hề coi trọng, nhưng đúng thật là một người đàn ông có năng lực đảm nhiệm chức trách hội trưởng Ánh Sáng.

Tất cả đều là sai sót của cô.

Trước khi Thanh Dạ logout, đã gửi cho cô một tin tán gẫu mật:

“Nhắc nhở em một lần cuối cùng, tự giải quyết việc của mình cho tốt.”

Hiển nhiên, đối phương đã biết nhân tố gây bất an trong hội là ai.

Tiếp theo nên làm gì bây giờ?

Nên tạm thời thu tay án binh bất động, hay là vẫn khư khư cố chấp bất kể hậu quả? Linh Linh lần đầu tiên có cảm giác mờ mịt.

Ngày thứ ba sau lần thành chiến đối với cô là vô cùng thất bại, cô đã tìm gặp được Khả Nhạc.

Không biết vì sao, trong lúc bị tổn thương nghiêm trọng, cô cực kì hy vọng người nào đó có thể quan tâm tới cô một chút, cho dù đối phương có là người mà trong nội tâm cô nhận định là kẻ thù.

Cô giống như hoàn toàn không có việc gì, thản nhiên mỉm cười.

“Ngày mai anh rảnh không? Chúng ta ra ngoài chơi đi?”

“Chúng ta?”

“Vâng, hai người chúng ta.”

“Có người nào nói cho em biết chưa, đi gặp đàn ông quen qua mạng một mình rất nguy hiểm.”

Khả Nhạc tạm dừng khai thác quặng, nhẹ nhàng hít thở một hơi.

“Với anh thì không thành vấn đề, em rất tin tưởng vào nhân phẩm của anh.” Cô ngây thơ trả lời.

“Nhưng anh thật sự không có hứng thú.”

“……”

Không phải lần đầu tiên bị lảng tránh vấn đề gặp mặt, nhưng trực tiếp cự tuyệt như vậy vẫn là lần đầu tiên cô thấy.

“Khả Nhạc, anh rốt cuộc coi em là cái gì?” Cô kích động.

Khả Nhạc quay lại nhìn cô một chút, rồi thở dài nói:“Lúc mới quen em, anh đã thấy…… có một cô em gái như vậy cũng tốt.”

“Em không phải là một đứa nhóc!!”

Vì sao ai cũng nói như vậy! Vì sao ngoại trừ Trục Phong, ngay cả “ông xã”  trên danh nghĩa của cô cũng nói như vậy!?

“Tuổi của em, vẫn là nên cùng bạn bè bằng tuổi đi dạo phố thì sẽ vui vẻ hơn.”

“Khả Nhạc……!”

Cô đã sớm biết anh rất khó khống chế, anh là một người chính chắn, trưởng thành, có chủ kiến của mình, vô luận là ngoài đời thật hay trong trò chơi cũng sẽ không dễ dàng bị lời ngon tiếng ngọt mê hoặc…… Nhưng khi đó cô vì sao lại đắc tội với Đu Đủ đi lựa chọn anh?

Là vì đáp lại thời gian đầu anh chăm sóc cô, hay là bởi vì anh đã từng trong thời điểm cô mất mát nhất nói những lời an ủi?

Nhưng hiện tại, anh vì sao ngay cả lời nói cho có lệ cũng không nguyện ý nói cho cô nghe……

Linh Linh không có mục đích lắc lư đi đến cửa quán PK, thấy đám bạn bè nổi tiếng trong chủ hội đang tập hợp ở trong đó.

Cá Chết, Mèo Lười, Ly Ca, Đu Đủ, Tiểu Hàn……

Bọn họ đang rất vui vẻ trò chuyện cái gì đó.

Đại khái là Tiểu Hàn lại trêu chọc Đu Đủ vài câu, Đu Đủ bắt đầu chửi ầm lên, những người khác ở bên cạnh xem náo nhiệt.

Không phải thật sự tức giận, không phải thật sự vui sướng khi người khác gặp họa, đây chỉ là phương thức độc đáo để bọn họ thể hiện tình bằng hữu mà thôi.

Những người này ở cùng nhau lâu như vậy, đã trải qua nhiều công việc bề bộn như vậy, nhìn Ánh Sáng đi từng bước một tới đỉnh vinh quang…… Thật sự là rất hữu nghị.

Thực buồn cười…… Linh Linh châm chọc nhếch lên khóe miệng. Khả Nhạc bảo mình cùng mấy đứa bạn bằng tuổi đi chơi, lại không biết mình từ lâu đã không còn bạn bè thật sự.

Năm đó vì đi theo Trục Phong, hiện tại vì trả thù cho lý do không biết tên, mỗi ngày đắm mình trong trò chơi mà quên mất việc giao thiệp với bên ngoài…… Cô có thể có lúc nào đi ra ngoài kết giao bằng hữu?

Đám mọt sách trong trường học thực nhàm chán. Trong trò chơi, Thấm Lam đã thất vọng với mình rồi, người đó bị mình lợi dụng xong đã đi mất, ngay cả Trục Phong cũng không lưu luyến mà đi rồi, thế giới của cô đến tột cùng còn lại cái gì?

Những điều nhỏ nhoi cô coi trọng, đều đã không còn gì nữa.

Tâm thần hoảng hốt thấy Quả Quả login, nhớ tới cô bé có nụ cười như mùa thu tỏa nắng, có thể cảm động lòng người này, Linh Linh không nhịn được chủ động gửi một tin nhắn:

“Quả Quả, mai ra ngoài chơi không?”

“Linh Linh, em có mấy việc đang muốn hỏi chị.”

“Hả?”

“Ngày đó sau khi nghĩ phải nghĩ trái vẫn không có kết quả……” Quả Quả giống như lâm vào  mê hoặc, mờ mịt,“Em muốn hỏi chị, hôm đó em có đi qua cửa quán tạp hóa W trên đường Hòa Thuận, thấy chị cùng một nam sinh nào đó rất gầy, da cũng đen đen, đang đứng nói chuyện. Nam sinh đó rốt cuộc là ai nhỉ?”

“……”

Linh Linh cho dù thế nào cũng không tưởng tượng được đối phương lại hỏi vấn đề này, cô cảm thấy mình như lạc vào hầm băng.

Trong vòng hai ngày, cô trải qua khủng hoảng lần thứ hai.

Một thành phố lớn như vậy, mình gặp cậu ta cũng không nhiều lắm mà lại bị người quen bắt gặp……

Sớm biết, nên sớm cùng người nọ cắt đứt sạch sẽ.

“Anh ấy là bạn học trước kia của chị thôi.”

Linh Linh nhanh chóng tìm cớ thích hợp, hy vọng có thể che dấu qua chuyện này.

“Úc…… Thật không, em sao lại cảm thấy anh ấy nhìn rất quen mắt.”

Đúng vậy, Quả Quả cảm thấy nhìn quen mắt cũng rất bình thường, bởi vì cô nhóc đã từng gặp qua cậu ta trong lần tụ hội cùng Cách Lãng Địch Á…… Người kia đã từng là phó hội trưởng của Cách Lãng Địch Á, là người năm đó phản bội Hồ Ly tìm tới Ngân Cánh nương tựa, cuối cùng bị Ken trục xuất làm kẻ địch của cả server…… Thiên Tùng.

Đồng thời, cũng là đối tượng cô từng lợi dụng.

Thiên Tùng làm những chuyện bị người người oán trách như vậy, mà kẻ đứng sau lưng bày mưu tính kế một khi bại lộ, thì ở Bi Luyến Hồ sẽ không còn nơi nào để sống yên ổn. Nhưng…… Quả Quả sớm hay muộn cũng sẽ nhớ tới chuyện này, Luật là anh trai của cô nhóc, đầu óc của Luật vốn khôn khéo như vậy, không có khả năng không đem cô cùng những chuyện cũ liên hệ với nhau.

Đầu óc Linh Linh trở nên hỗn loạn không chịu nổi.

Chuyện tới nước này cô còn có thể tiếp tục thế nào……

Hết thảy đều nhanh chóng trở nên mất ý nghĩa. Không lựa chọn khư khư cố chấp, cũng chỉ còn cách biến mất trong trầm mặc.

Nếu là như vậy cô càng tình nguyện bị mọi người nhớ kỹ. Cho dù về sau khi mọi người nhắc tới cô, đều với một vẻ mặt vô hạn khinh bỉ.

Linh Linh rất nhanh đã tìm được đám Cuồng Khách vừa bị trục xuất khỏi hội.

Đối phương đang nổi nóng, dùng danh nghĩa trả thù để sử dụng bọn họ thì quá thoải mái.

Cô cũng tìm được đồng bạn ở Luyến hội có quan hệ cũng khá tốt với mình, Huyền Âm, bắt đầu biểu đạt ý tứ của mình với đối phương.

Nhưng Huyền Âm nghe xong lại nhíu mày:“Tớ cảm thấy cậu hay là nên thu tay lại thì có vẻ thích hợp hơn.”

“Vì sao?” Linh Linh lạnh lùng nói,“Không cho bọn họ một chút cảnh cáo, chẳng lẽ chúng ta phải chấp nhận bất công?”

“Cậu sẽ thất bại.”

“Sẽ không!” Linh Linh biết, mình cũng có thời gian khổ tâm chuẩn bị kỹ lưỡng chuyện mượn sức mọi người, ai cũng không thể trong một sớm một chiều điều tra rõ toàn bộ được.

“Cho dù sẽ không thì thế nào? Tớ không biết chúng ta cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có ý nghĩa gì.” Huyền Âm thở dài,“Tớ cũng không muốn tiếp tục đắc tội với hội trưởng và phó hội nữa, cậu muốn làm gì thì làm, tớ không tham dự cũng không ngăn cản.”

“Cậu……” Linh Linh tức giận không gõ lên câu, người này trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã bị thu mua sao!?

“Được rồi, tớ không nhờ cậu nữa, cậu sống qua những ngày an ổn của cậu đi thôi!”

Không nghĩ tới, những người tiếp theo cô ở lại liên tục vấp phải trắc trở.

Những minh hữu từng nhiệt huyết tỏ vẻ sẽ đi cùng mình đến cùng bỗng nhiên sau một đêm lại trở lên vòng vo như vậy, cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nghe mọi người nói, thì ra từng phân hội trong tổng hội hai ngày đều mở ra những hội nghị trong thời gian khác nhau, mọi người đều bị chuyện anh ta bị tai nạn xe cộ nằm viện nhưng vẫn quan tâm tới nghiệp đoàn, quan tâm tới hội viên làm cảm động.

Kẻ trời sinh đã khéo mồm, Mộ Vũ Thanh Dạ……!

Anh cứ chờ đấy!

Giữa lúc lửa giận phừng phừng vì kế hoạch bị phá hoại và tâm lý trả thù trường kì thúc giục, Linh Linh đã làm chuyện mình trước kia chưa từng làm.

Một chuyện mà cho dù cô đã nghĩ tới trăm ngàn thứ, cũng không nghĩ đến chuyện này.

Người kia cô chỉ nhớ tới đã thấy chán ghét, nhưng cô vẫn chậm rãi gõ tên của hắn vào khung tán gẫu mật. Bởi vì, bây giờ cô đã không còn khả năng tự mình đi tác loạn, chỉ còn cách xin người khác giúp đỡ.

Thủy Tinh Ảo Giác …… Băng Hỏa Lãng Nhân.

Sau đó, hết thảy mọi chuyện đều phát triển theo cách cô mong muốn.

**

Buổi tối thứ sáu, lần công thành chiến tiếp theo, Ánh Sáng và minh hữu gặp thất bại lớn nhất từ khi quốc chiến chấm dứt tới nay.

Lộ tuyến hành động của bên ta, nhược điểm, tình huống tổ đội, bao gồm cả thói quen và mục tiêu của minh hữu, đều giống như bị địch quân nhìn thấu.

Thủy Tinh Ảo Giác liên hợp cùng mấy nghiệp đoàn cường thế đột kích, hành động mạnh mẽ, phản ứng đúng lúc, so sánh với họ, Ánh Sáng và Vườn Trẻ Pháp Luân Đinh giống như cá trong chậu không còn chỗ trốn. Ánh Sáng bởi vì có trụ cột vững chắc, tổn thất cũng không lớn, mà Pháp Luân Đinh……

Trong sự kinh ngạc của nhóm hội viên và phẫn nộ chất vấn của Đậu Đỏ, Chu Luật đã hiểu ra ngay Ánh Sáng đã bị kẻ nào đó bán độ.

Nghiệp đoàn đối địch có dã tâm đi chỉnh bọn họ, lại còn nắm giữ rất nhiều chi tiết bên trong.

Rốt cuộc là ai làm?

Đáp án có lẽ vừa xem đã hiểu ngay.

Bất quá chỉ bằng một mình con bé đó, chỉ bằng vài người của Luyến hội, phạm vi tình báo không có khả năng sâu rộng như vậy, trừ phi……

Trừ phi quỷ không chỉ có một tên, đám quỷ dấu mặt trong hội cũng không chỉ có một kẻ.

Có phải hay không cậu và Thanh Dạ đều quá coi thường khả năng và hận ý của cô nhóc đó……

Thật không nghĩ tới, cô ta ngay cả người của chủ hội cũng có thể lung lạc.

Chu Luật chơi trò chơi đã nhiều năm, tất nhiên sẽ không vì sự phản bội nho nhỏ đó mà suy nghĩ trở lên ảm đạm. Cho dù có trở thành nghiệp đoàn cường thịnh thì cũng có nhược điểm, Ánh Sáng vốn không phải hoàn mỹ, không sứt mẻ, cũng không khả năng trở thành hoàn mỹ, không sứt mẻ.

Nhưng, cậu tuyệt đối sẽ không để cho bất kì kẻ nào đi hủy nó!

Nhìn phó hội trầm mặc, tất cả mọi người đều biết, đó là điềm báo bão táp sắp nổi lên.

“Mọi người.”

Không lâu sau đó, Chu Luật trịnh trọng tuyên bố tới toàn nghiệp đoàn.

“Tôi đối với chuyện xảy ra đêm nay rất tiếc nuối, rất xin lỗi đối với mỗi hội viên đã tham dự. Tôi chỉ huy bất lực, để mọi người chơi không thoải mái, mong mọi người có thể thông cảm.”

“Này……” Cá Chết kinh ngạc nói,“Đây không phải phải là vấn đề của phó hội……”

“Có lẽ có những người đã nhìn ra, tình huống hôm nay không phải thực đơn thuần. Để giải quyết triệt để chuyện này, cũng để cho nghiệp đoàn đồng minh một lời giải thích hoàn mỹ, tôi xin tuyên bố — công thành chiến đêm nay đình chỉ.”

Lời này vừa nói ra, toàn thể lập tức ồ lên.

“Ơ, phó hội, Hưu Bá Luân thì sao? Chúng ta chẳng lẽ ngay cả chủ thành cũng không quan tâm?”

“Ánh Sáng căn bản đã mất đi danh dự quan trọng nhất đối với công hội đồng minh, trước khi hiểu lầm chưa được giải trừ, làm sao còn có mặt mũi đi chiếm chủ thành?”

Chu Luật nói xong câu này, cũng phát hiện ra cảm xúc của mình cũng hơi kích động, lập tức hòa hoãn lại:“Vấn đề vốn dĩ là của chúng ta, tôi sẽ mau chóng đi giải quyết, để cho mọi người một lời giải thích vừa lòng nhất.”

“Các cậu hãy tin tưởng ở tôi.”

“Phó hội, em ủng hộ anh.” Ly Ca lập tức bày tỏ ý kiến.

“Ủng hộ +1.”

“Đương nhiên là tin tưởng anh rồi!”

“Phó hội, có cần em hỗ trợ gì không?”

Từng câu, từng lời ủng hộ lần lượt nhảy ra trong kênh nghiệp đoàn.

Nhìn những lời nói làm cho mình ấm áp, Chu Luật hơi hơi nở nụ cười:

“Không cần, mọi người đều ở chỗ tập hợp chờ kết quả đi. Các phân hội trưởng cùng phó hội trưởng, vào kênh IS một chút, chúng ta họp.”

Công thành chiến của Ánh Sáng đêm nay tạm ngừng.

Linh Linh sau khi quỷ kế của mình được thực hiện liền không ngừng cười lạnh, cũng âm thầm kinh ngạc về quyết định này.

Cô vốn cho rằng, người kia trong đầu chỉ có công thành chiến, coi trọng nhất hiệu quả và lợi ích, Nguyệt Ẩn Luật, thế nhưng lại quyết đoán tuyên bố đình chỉ thủ thành……

Anh ta tình nguyện buông tha cho chủ thành, nguyện ý buông tha cho tòa thành từ xưa đến nay mất bao nhiêu công đi tích lũy, cũng muốn bảo vệ hình tượng tốt đẹp của Ánh Sáng sao?

Anh ta vì cái gì lại bỏ mặt mũi làm đến tận mức này? Chẳng lẽ danh dự của nghiệp đoàn thật sự cao hơn hết thảy?…… Cười chết người khác.

Tất cả đều là trò chơi mà thôi.

Trò chơi thì chỉ là hư ảo. Cái gọi là cảm tình, cái gọi là danh dự…… Đều là loạn thất bát tao, ngủ một giấc, sáng tỉnh dậy đã thấy quên mất rồi.

Cô không quan tâm.

Cô tự nói với mình, cô cho tới bây giờ cũng không quan tâm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.