Thần Vô Chi Tế

Chương 48: Khuyên bảo




Edit: bé Na

Từ mười hai giờ đêm ngày hôm nay đến mười hai giờ trưa ngày hôm sau, là lần đầu tiên hệ thống cho phép thực hiện  nhiệm vụ chế tác món bí bảo — Ám Dạ Chi Khế. Tuy rằng tài liệu còn chưa chuẩn bị đầy đủ, nhưng tất cả mọi người đều không muốn bỏ qua cơ hội hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Dù sao hiện tại bỏ qua, lần sau sẽ không biết khi nào mới tới.

Vì thế, mọi người của Ánh Sáng lại lần nữa tự nguyện thức suốt đêm.

“Phân phối nhiệm vụ nào. Ngoại trừ toàn bộ thần quan, người trong chủ hội lập tức đến bình nguyên Áo Bố Nhĩ, người trong phân hồi đều phải nghe an bài trực tiếp từ hội trưởng. Chúng ta trước tiên đi sưu tập đạo cụ nhiệm vụ. Nhận được vật phẩm mọi người lập tức mang trở về thương phó ở phía Bắc thủ đô, nơi đó rất an toàn.”

Sau khi Thanh Dạ ngắn gọn phân phó xong, mỉm cười nói:

“Cứ như vậy đi, mọi người đêm nay vất vả  rồi.”

“Go!.” Mèo Lười cảm xúc tăng vọt,“Đã thật lâu không cùng mọi người làm nhiệm vụ suốt đêm, thật sự là nhớ quá mà.”

“Làm nhiệm vụ mà cũng vui vẻ như vậy?”

“Hắc hắc, hôm nay em đang lo suốt đêm không có gì chơi. Đã trễ thế này, cũng không thể quay về ký túc xá ngủ được nữa.”

“Bổ sung thêm một câu.” Chu Luật mở miệng nói,“Ngày mai người nào có việc bận, hoặc kiên trì không đủ làm ơn nghỉ ngơi đúng giờ, đừng cứng rắn chống đỡ đó.”

“Biết biết ~”

Mọi người nghe lời trả lời.

Nhiệm vụ bắt đầu, Chu Luật cùng Ly Ca, Tiểu Hàn cùng vài thần quan khác đứng chờ ở thành Bắc Pháp Luân Đinh, chuyên phụ trách tiếp ứng vàtruyền tống, cùng hỗ trợ đưa nhận đồ.

Sưu tập đạo cụ số lượng thật lớn chủng loại đa dạng, nhưng đó mới chỉ là bộ phận đầu tiên trong chuỗi nhiệm vụ mà thôi.

Loại nhiệm vụ công thức hóa bí bảo kiểu này thực làm cho người ta muốn buồn ngủ. Nhưng từ sau lần trước tham gia chế tác Bạch Ba Chi Vũ, Chu Luật phát hiện ra bọn nhỏ thậm chí còn đặc biệt thích thú.

Một lòng vì công hội, một lòng thầm nghĩ cùng một chỗ với mọi người, cho dù không nhận được thù lao gì, cũng không so đo lợi hại. Mấy đứa nhỏ này, xứng đáng là tri kỷ.

“Ám Dạ Chi Khế chân chính, có khả năng phải đợi tới nửa năm nữa mới có thể xuất hiện.”

Thanh Dạ lưu loát đánh mấy con quái nhỏ, thu nhận vật phẩm.

“Đúng vậy…… Tình hình hiện tại cũng có vẻ thuận lợi. Nhiệm vụ chế tác Bạch Ba hiện tại đã không còn nữa, mấy đứa lúc trước không làm cùng công hội nay đều hối hận không thôi.”

“Hôm nay, cô bé kia cũng tham gia.” Thanh Dạ mỉm cười nói,“Thật sự là hiếm thấy.”

“Vâng.” Chu Luật gật gật đầu,“Em có đưa cô ấy đi đầm lầy vài lần. Thái độ và biểu hiện của cô ấy, thoạt nhìn cũng chưa thấy vấn đề gì.”

“Cảm giác của em với con bé đó không phải vẫn không tốt lắm sao?”

“Cũng không phải vậy. Từ lần đầu tiên để ý đến hành động của cô ấy trong công thành chiến, em đã mơ hồ cảm thấy có điểm không thích hợp.”

“Ai…… Em gái Trục Phong gửi gắm cho chúng ta, sẽ không phải là quả bom hẹn giờ chứ?” Thanh Dạ quay đầu lại, nói giỡn.

“Mặc kệ thế nào, chỉ cần cô ấy không làm gì, em cũng sẽ không vô cớ tra xét hành động của cô ấy.” Chu Luật thản nhiên nói,“Thanh Dạ, việc kia của anh, đợi lát nữa cũng cùng mọi người nói qua đi.”

“Ừ.” Thanh Dạ gật gật đầu, vặn vẹo thắt lưng, nhớ đến công tác sắp tới, cảm thán nói,“Ai ai…… Mùa này mà bị điều đến chỗ lạnh lẽo đó công tác, thật đúng là bất hạnh quá……”

Chu Luật một tay chống cằm, cười nói:“Tuy rằng chỉ đi có một tuần, nhưng anh vẫn phải để ý đừng để mình biến thành đông lạnh đó.”

“Em cũng vậy nha.” Thanh cười,“Thời điểm anh không ở nhà, phải biết tự chăm sóc cho mình.”

“Vâng.”

“Anh sẽ mỗi ngày đúng giờ gọi điện thoại về hỏi thăm em.”

“Được rồi.”

Thanh Dạ cười cười, nhẹ nhàng đứng dậy, dịu dàng hôn lên môi người yêu một chút.

Ngày kia, Thanh Dạ sẽ đi công tác. Trong thời gian một tuần.

Bốn giờ sáng, nhiệm vụ cơ bản đã chấm dứt. Những người mệt mỏi đều logout đi nghỉ ngơi, những kẻ tinh thần tốt muốn tiếp tục chơi nữa.

“Ngày kia anh phải đến thành phố D công tác, đại khái trong mười ngày sẽ không login. Đến lúc đó tất cả mọi việc đều được giao phó hội của các cậu quản lý, thành chiến cậu ấy sẽ dùng nhân vật của anh chỉ huy.”

Thanh Dạ tuyên bố với nhóm hội viên.

“Di…… Thì ra lão đại phải đi công tác à.”

“Không còn cách nào khác, công việc mà, không chấp hành không được.”

“Thật ra cũng chẳng có thay đổi gì, hắc hắc.” Mèo Lười cười gian,“Dù sao bình thường phần lớn công việc cũng là phó hội làm mà, lão đại anh cứ việc đi đi thôi.”

“Mèo con.” Thanh Dạ “Ôn hòa” cười, tiến tới gần Mèo Lười,“Cậu là muốn nói, sự có mặt của anh cũng không có ý nghĩa gì lớn sao?”

“A…… Không…… Em không có ý đó……”

“Uhm?”

“Thật sự không phải mà a a a, lão đại tha mạng……!”

Mấy đứa nhỏ trong nháy mắt nháo nhác chạy khắp nơi.

Chu Luật cười cười, đang muốn sắp xếp lại vật phẩm, sau đó, nhận được tin tác gẫu mật từ Yoyo.

“Phó hội……”

“Sao vậy?”

“Về chuyện nhiệm vụ vừa rồi……”

Yoyo có vẻ có chút khó nói.

“Ừ?”

“Người trong hội, tìm em đòi thù lao…… Em phải xử lý thế nào đây?”

“……”

Chu Luật nhất thời có điểm ngoài ý muốn.

Nhiệm vụ tập thể của Ánh Sáng luôn luôn đều là tự nguyện tham gia. Trước đây Thanh Dạ đúng là có phát tiền lương, nhưng sau đó bị nhóm hội viên tập thể cự tuyệt, lý do là “Vì công hội làm việc nên không cần”, cho nên Thanh Dạ cũng không thấy tiếp tục. Hiện tại bỗng nhiên lại có người nhắc tới, cũng khó trách Yoyo không biết phải làm sao.

Bất quá……Yoyo quản lý phân hội “Luyến” dù sao cũng là một phân hội mới, trong đó phần lớn đều là người mới, không biết quy tắc của thành viên Ánh Sáng, cũng là chuyện bình thường.

“Bọn họ cần, thì em trực tiếp phát là được rồi. Thật ra làm nhiệm vụ lấy thù lao cũng không có gì sai.” Chu Luật bình tĩnh nói,“Vấn đề tiền bạc, ngày mai đến chỗ anh báo cáo thu chi.”

“Vâng. Thật phiền anh quá, việc nhỏ vậy mà……”

“Không có gì, em cũng khó xử rồi.”

Chu Luật ôn hòa an ủi nói.

“Luật, em xong việc chưa, đi ngủ thôi nhỉ?”

“……”

“Luật?”

“…… Anh đi ngủ trước đi, sáng mai còn phải đi công tác.”

Thấy người yêu có điểm không yên lòng, Thanh Dạ hỏi:“Sao vậy?”

“Không.”

Chu Luật lắc lắc đầu, không nói.

Đây chỉ là việc nhỏ, không cần phải để ở trong lòng.

**

Mèo Lười ách xì 1 cái, muốn kiên trì đến buổi sáng.

Cá Chết, Đu Đủ và  Ly Ca ngày hôm sau đều rảnh rỗi, tất nhiên đều cùng ở lại hỗ trợ cho cậu ta.

Ban đầu muốn rủ người đến sân thể thao cùng thi đấu, nhưng khi thấy Linh Linh đi qua trước mặt, Cá Chết chủ động gọi một tiếng nhưng cũng không thấy tiếng đáp lạ, Mèo Lười cảm khái nói:

“Không biết, Linh Linh gần đây có gì bất hòa với chúng ta không……”

“Đúng vậy, mấy ngày nay thấy cô ấy thường cùng đi với mấy người bên Luyến phân hội.”

“Ai, quên đi…… Đoàn kết giữa mọi người mới là chuyện tốt.”

“Ừ…… Là chuyện tốt.”

Ly Ca có chút đăm chiêu.

Ly Ca nhớ tới lời mấy ngày trước đây Khả Nhạc vô tình nói ra.

“Tâm trạng của cô đấy gần đây hình như hơi xúc động quá, có chuyện gì cũng không muốn nói với tôi……”

“Cô ấy” trong miệng Khả Nhạc, tất nhiên là Linh Linh.

Hy vọng…… đừng phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Ly Ca yên lặng cầu nguyện.

**

Giờ phút này tâm tình Linh Linh xác thực cực kì tồi tệ. Buổi chiều nhận được thư từ Thấm Lam, lời của đối phương, làm cho cô đọc xong liền nổi trận lôi đình.

Thấm Lam nói: “Chị phát hiện mình càng ngày càng không hiểu được em. Em rất cố chấp, sớm dừng lại đi, cứ tiếp tục như vậy đối với em cũng không tốt.”

Thấm Lam là bạn bè cũ ở Ảo Giác cùng cô, cũng từng là bạn bè tốt nhất của Linh Linh. Nhưng, chuyện quá khứ cuối cùng cũng qua rồi, hiện tại cô và Thấm Lam, chỉ là hai người xa lạ.

Nếu lúc trước lựa chọn tuyệt giao cùng cô, hiện tại có tư cách gì chạy tới giáo huấn cô?

Linh Linh tức giận gửi lại một lá thư. Thư đi thư lại vài lần, cuối cùng, hai người vẫn lựa chọn đối mặt.

Thấm Lam nói……

“Có nghe hay không thì tùy em. Nhưng nếu em kiên trì cố chấp như vậy, chị chỉ có thể nói em đã sai lầm rồi.”

“Em cho là em có thể đánh đổ bao nhiêu người? Lúc trước cậu ấy đồng ý cho em gây sóng gió, đến cuối cùng không phải chỉ là dùng giỏ trúc múc nước thôi sao? Em cảm thấy em làm như vậy, Trục Phong sẽ vui vẻ sao?”

“Em bây giờ dừng tay, sẽ không có ai biết việc làm trước đây của em.”

“Chuyện về Bạch Hân trước kia, chị biết em là muốn tốt với chị. Nhưng thật có lỗi, chị không thể chấp nhận được cách làm của em.”

Linh Linh chỉ lãnh đạm nói……

“Vô luận tôi làm cái gì, cũng không liên quan đến chị.”

Đúng vậy, cô vô luận làm cái gì, đều cùng Thấm Lam “đã từng là bạn tốt” không liên quan.

Mà thực tế, cô cũng không hiểu được chính mình rốt cuộc muốn làm gì…… Chỉ là vừa nhìn thấy những người đó, nhìn bộ dáng bọn họ tương thân tương ái, nhìn bọn họ bất luận trải qua việc gì đều đoàn kết chặt chẽ, trong lòng liền tự dưng thấy phiền não.

Tập thể như vậy, cô làm cách nào cũng không thể dung nhập.

Cô đã làm rất nhiều việc có lỗi. Nay, muốn làm như không có việc gì đóng vai một cô bé ngoan ngoãn, hồn nhiên, là không có khả năng.

Thấm Lam, từng là cô bạn tốt nhất của cô. Thấm Lam thích Bạch Hân, nhưng Bạch Hân lại không chút cảm kích. Vì thay bạn bè xả giận, cô rải lời đồn hủy hoại danh dự của Bạch Hân. Không nghĩ tới, việc này lại làm cho Thấm Lam tuyệt giao với cô.

Ảo Giác, công hội cô từng coi trọng nhất. Bề ngoài yên bình che dấu ẩn số bất an. Từ sau khi kết minh, trong hội không biết có bao nhiêu người có ý niệm muốn nương tựa vào Ánh Sáng, làm cô vô cùng buồn bực.

Trục Phong, người anh trai cô từng ỷ lại nhất. Cho tới nay, anh trai đều hy vọng có thể cải thiện được tình trạng của công hội, cho tới nay, anh trai đều thực hy vọng Nguyệt Ẩn Luật đến Ảo Giác. Chỉ tiếc, rời khỏi Cách Lãng Địch Á, Nguyệt Ẩn Luật lại cự tuyệt lời mời của anh, gia nhập Ánh Sáng Chi Đường.

Vì cái gì chứ……

Vì cái gì những gì cô coi trọng nhất, cuối cùng đều bị Ánh Sáng cướp đi?

Vì cái gì?

Linh Linh nặng nề chìm đắm trong đống chuyện cũ hỗn độn. Cô đương nhiên không biết, Thấm Lam sau khi cùng cô nói chuyện, cũng gửi cho Bạch Hân một phong thư.

Nội dung là:

“Anh là người tốt. Chuyện năm đó là em sai, bây giờ em muốn chính thức giải thích với anh. Đồng thời…… Em hy vọng anh và mọi người đề phòng những người mới trong hội, chỉ như vậy thôi.”

Có một số việc, sắp trồi lên mặt nước. Những u ám không thể nói, sắp phải hiện hình trong ánh sáng Thỉnh Thần Tế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.