Tác giả: Mặc Ngôn Mộc
Edit: Bilun
Nhìn thấy Thời Phi trở về, Hà Tiểu Bắc khẩn trương tiến lên hỏi: "Phi ca, cậu không sao chứ."
"Không có việc gì." Thời Phi nở nụ cười với cậu ta.
Hà Tiểu Bắc nhìn Giang Dục bên cạnh, muốn mở miệng nói chuyện lại có chút không dám, đi theo hai người cùng nhau tiến vào phòng nghỉ.
Thời Phi thực tự nhiên tìm vị trí ngồi, Hà Tiểu Bắc ngồi ở bên cạnh cậu.
Giang Dục nhìn thấy nhiều người như vậy đều ngồi ở phòng nghỉ, thu lại dáng vẻ không đứng đắn ở trước mặt Thời Phi lúc trước, khoanh tay trước ngực hỏi: "Nhiều người tụ tập ở đây như vậy? Các cậu không phải lên lớp sao?"
Những người khác có chút không dám trở lời Giang Dục. Đới Lương nhịn một hồi lên tiếng đầu tiên: "Giang Dục lão sư, em muốn biết, kết quả xử lý Thời Phi như thế nào?"
phía trước ở Thời Phi trước mặt không đứng đắn, khoanh tay trước ngực hỏi: "Nhiều người như vậy tất cả đều tụ ở chỗ này a? Các ngươi đều không dùng tới khóa sao?"
Giang Dục hỏi lại: "Cậu muốn có kết quả xử lý như thế nào?"
Đương nhiên Đới Lương muốn chương trình khai trừ cậu, nhưng gã vẫn còn chút lý trí không nói ra lời này, uyển chuyển nói: "Em tin chương trình và Giang Dục lão sư sẽ công bằng xử lý việc này, mặc kệ kết quả như thế nào em cũng chấp nhận."
Hà Tiểu Bắc sốt ruột, rất sợ Thời Phi bị khai trừ: "Giang Dục lão sư, việc này không liên quan tới Phi ca. Mới đầu là do tôi, nếu ngài muốn phạt thì phạt tôi đi."
"Im miệng." Y còn chưa mở miệng đưa ra kết luận đâu, Giang Dục lấy ra vẻ uy nghiêm của huấn luyện viên. Cái tên họ Hà này, được sư phụ che chở như vậy, y ghen tị.
Kết quả vừa quát xong, liền thấy ánh mắt Thời Phi nhìn qua, khí thế lập tức yếu đi một chút, bổ sung một câu, ngữ khí rõ ràng ôn hòa không ít: "Để tôi nói cho hết lời trước đã." Sư phụ còn nói không muốn nhận cậu ta làm đồ đệ, mình tin mới là lạ.
Sau đó nhìn về phía Đới Lương vẻ mặt chờ mong, khóe miệng mang theo một chút ác độc: "Vậy tôi sẽ nói kết quả xử lý."
"Đới Lương trong lúc tham gia chương trình bắt nạt tuyển thủ khác, hiện tại phạt cậu chạy quanh sân thể dục 10 vòng, cậu có phục hay không?"
Khi Giang Dục nói xong, Đới Lương thiếu chút nữa cho rằng mình nghe nhầm, không chắc chắn hỏi: "Giang Dục lão sư, vừa rồi ngài nói tên tôi sao?"
Giang Dục hỏi: "Chẳng lẽ nơi này còn có người thứ hai tên Đới Lương sao?"
Đới Lương không phục: "Giang Dục lão sư, rõ ràng là Thời Phi gây sự với tôi, dựa vào đâu mà phạt tôi?"
Giang Dục đáp lại: "Cậu chỉ nói Thời Phi gây sự với mình, sao không nói vì sao cậu ta gây sự với cậu? Cậu đạp lên làm bẩn chăn của cậu ấy sao cậu không nói? Trước có nhân thì sau mới có quả."
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Đới Lương, bọn họ ngồi ở chỗ này lâu như vậy, nhưng không có nghe gã nói qua chuyện này nha. Đương nhiên bọn họ sẽ không hoài nghi tính chân thật của Giang Dục lão sư, không có chứng cứ sẽ không mở miệng.
Đới Lương đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó sốt ruột giải thích: "Tôi không có, anh không thể vì Thời Phi nói cái gì thì là cái đó được?"
Giang Dục nói: "Trên chăn của Thời Phi còn có mấy dấu chân rất rõ ràng, chi bằng chúng ta đi đối chiếu một chút."
Đới Lương nghẹn đỏ mặt, hai tay siết chặt, cuối cùng bối rối hồi lâu không nói ra lời, muốn thừa nhận lại cảm thấy mất mặt.
Giang Dục lại lần nữa nói: "Không nói lời nào là chấp nhận lời tôi nói là đúng đúng không?"
Đới Lương nghẹn đỏ mặt không nói lời nào, Giang Dục lại lần nữa hỏi: "Tôi hỏi cậu, cậu có sai không?"
Đới Lương thấp giọng nói: "Có sai."
Giang Dục: "Có sai vậy xin lỗi Thời Phi."
Đới Lương càng cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn mở miệng nói: "Thực xin lỗi."
Giang Dục lại lần nữa nói: "Nói với Thời Phi, lớn tiếng chút."
Đới Lương khó khăn xoay người, hơi lớn giọng: "Thực xin lỗi."
Thời Phi nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không sao, tôi tha thứ cho anh." Ngữ khí nhẹ nhàng kia khiến Đới Lương càng tức giận thiếu chút nữa muốn hộc máu.
Giang Dục nói: "Biết sai là được, cho nên tôi phạt cậu chạy vòng quanh sân thể dục còn có ý kiến gì không?"
Đới Lương: "Không ý kiến." Gã còn có thể có ý kiến gì.
Trang Tân Nhiên không đành lòng cầu tình: "Giang Dục lão sư, em tin qua lần này Đới Lương cũng đã biết lỗi rồi, 10 vòng có phải quá nhiều rồi không, mỗi ngày cậu ấy còn phải tham gia huấn luyện, em sợ cậu ấy sẽ không chịu được."
Giang Dục nhìn Trang Tân Nhiên, nhàn nhạt cười nói: "Cậu không nói gì tôi cũng thiếu chút nữa quên mất, lúc trước khi những tuyển thủ khác vây xem, vì sao cậu không nói ra tiền căn hậu quả, chỉ nói việc Thời Phi hắt nước?"
Tuyển thủ khác không biết đầu đuôi câu chuyện, sau khi tới thì nghe Trang Tân Nhiên nói mới sinh ra hiểu lầm với Thời Phi.
Lòng bàn tay Trang Tân Nhiên đầy mồ hôi, mau chóng mở miệng nói: "Em, em lúc ấy cũng không biết chuyện xảy ra lúc trước."
"Không biết đầu đuôi câu chuyện đã hấp tấp đưa ra lời nói khiến người khác hiểu nhầm, việc này cậu cũng có trách nhiệm, bây giờ tôi phạt cậu cũng chạy 10 vòng."
Sắc mặt Trang Tân Nhiên tái nhợt, không ngờ Giang Dục lại xử lý như vậy.
Vốn dĩ Đới Lương đã rất khó chịu, vẫn luôn nhẫn nhịn, hiện tại thấy Giang Dục còn phạt cả gã và Trang Tân Nhiên, người trẻ tuổi nhiều bốc đồng sắp không chịu được, lập tức muốn bạo phát: "Không muốn, ông đây không chạy."
Giang Dục không hề quan tâm chỉ vào cửa nói: "Không muốn chạy cũng được, có thể rời đi bất cứ lúc nào."
Trang Tân Nhiên giữ chặt Đới Lương đang bạo nộ, nói với Giang Dục: "Giang Dục lão sư, Đới Lương cậu ấy nói đùa, hai chúng em đều biết lỗi rồi, chúng em bây giờ sẽ đi chạy."
Trước khi đi còn cố ý nói lời xin lỗi với Thời Phi. Sau đó liền lôi kéo Đới Lương đi chạy.
Giang Dục lại nhìn về phía mọi người nói: "Tôi hi vọng các cậu có thể hiểu rõ mục đích chuyến đi này của mình, đừng ôm thái độ vui đùa tới. Có đôi khi tranh đấu không bằng đem thời gian dành cho luyện tập, thực lực mới là căn bản của các cậu."
Sự kiện kết thúc bằng việc Đới Lương và Trang Tân Nhiên chạy bộ 10 vòng, mọi người đều trở về luyện tập.
Bên ngoài sân thể dục ký túc xá, Đới Lương và Trang Tân Nhiên hai người mồ hôi như mưa chạy bộ, càng chạy Đới Lương càng cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng sau khi chạy xong 10 vòng, hai người trực tiếp ngồi bệt xuống ghế dưới gốc cây.
"Có phải cái thằng tiểu bạch kiểm Thời Phi này thông đồng với Giang Dục hay không, nếu không sao người này lại che chở cho cậu ta như vậy." Đới Lương không cảm thấy bản thân có lỗi, chỉ là do tình huống bất đắc dĩ lúc ấy mà thôi.
Hôm nay thật sự tức giận, vừa bị đánh lại còn bị phạt chạy bộ.
"Đừng nói bậy, chẳng may truyền tới tai Giang Dục lão sư thì không hay." Trang Tân Nhiên thở phì phò nói, đại khái là chạy đã mệt, nói chuyện hơi khàn khàn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Hai người trở lại ký túc xá cần tắm rửa một cái, cọ rửa hết mồ hôi bụi bặm trên người.
Đới Lương trở lại ký túc xá nhìn thấy cái chăn ướt sũng của mình, trên mặt đất đã tích một vũng nước, một ngọn lửa lại bùng lên, đặc biệt khi nhìn thấy chăn của Thời Phi bên cạnh đã đổi thành mới tinh, càng có xúc động muốn xé nát.
Sau khi ăn xong cũng tới giờ ăn trưa, hai người đi tới nhà ăn, Trang Tân Nhiên giống như bình thường chào hỏi cùng những người khác, lại phát hiện có vài người có thái độ hơi lãnh đạm với y.
"Thật không nhìn ra, cái tên Trang Tân Nhiên này còn rất biết châm ngòi, thiếu chút nữa liền tin lời cậu ta."
"Nếu không phải có Giang Dục lão sư xuất hiện, thật đúng là tôi đã giúp Đới Lương thảo phạt Thời Phi."
"Cậu ta coi chúng ta là súng bắn sao, dáng vẻ trắng trẻo sạch sẽ mà tâm tư lại rất sâu."
"Các cậu đừng nói vậy, lúc ấy Trang Tân Nhiên nói không nhìn thấy chuyện xảy ra trước đó, có lẽ đúng là cậu ta không biết, các cậu nói như vậy chẳng may oan uổng cậu ta thì không hay."
Trang Tân Nhiên nghe tiếng nghị luận xung quanh, cắn môi, vẻ mặt mất mát cúi đầu, bới cơm trong bát.
Đới Lương thấy một màn như vậy, rất là đau lòng, muốn đứng dậy quát lại những người lắm mồm đó thay Trang Tân Nhiên, bị y mau chóng kéo lại, viền mắt hồng hồng nói: "Tôi không sao, cậu đừng gây chuyện, nếu không sẽ chọc huấn luyện viên không vui."
Đới Lương có chút căm giận: "Cậu đấy? Đầu là tôi liên lụy cậu."
Trang Tân Nhiên cười nói: "Nói cái gì mà liên lụy với không liên lụy, chúng ta không phải là bạn bè sao? Chúng ta mau ăn cơm đi, ăn xong buổi chiều còn đi huấn luyện." Nụ cười trên mặt giống như người vừa rồi chịu ủy khuất là do Đới Lương tưởng tượng ra.
Nhìn nụ cười mang theo đôi má lúm nhợt nhạt của y, ngực Đới Lương giống như có thứ gì đó nhảy ra ngoài.
Khi tuyển thủ huấn luyện, cần để di động và đồ đạc của mình ở trong ngăn tủ, tránh ảnh hưởng đến hiệu quả khi huấn luyện.
Trang Tân Nhiên dựa vào ngăn tủ của mình nhắn tin, khi nhìn thấy Thời Phi bọn họ đi tới, cũng thản nhiên cười chào hỏi, giống như giữa bọn họ căn bản không có mâu thuẫn gì vào buổi sáng vậy.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Thời Phi nhìn di động của y, không nói năng gì, sau khi cất đồ đạc, liền rời đi cùng Hà Tiểu Bắc.
Trang Tân Nhiên cũng không thèm để ý, tiếp tục nhắn tin với người khác qua di động.
Đới Lương đi tới nhìn thấy hỏi: "Tân Nhiên, cậu còn không đi huấn luyện sao? Sắp bắt đầu rồi."
Ngón tay Trang Tân Nhiên nhanh chóng ấn ấn, cuối cùng ấn gửi đi nói: "Được."
Cho điện thoại di động vào tủ khóa lại nói: "Đi thôi, chúng ta đi huấn luyện đi."
Ngày hôm sau trên mạng bùng nổ tin tức về Thời Phi xấc xược trong chương trình.
Nguyên nhân gây ra là một tuyển thủ đã bị loại tên Tần Trí đăng video lên weibo công kích Thời Phi.