Thần Tọa

Chương 590: Hủy diệt chi thệ (1)




Hắn biết rõ tình huống của mình, không giống với lời "Sinh Mệnh Chi Môn" nói.

- Ta cũng không phải tới từ thế giới này, Sinh Mệnh Chi Môn nói lời này không hợp với ta...

Trong đầu Lâm Hi hiện ra ý niệm này.

Hắn biết rõ lời của "Sinh Mệnh Chi Môn" có sai lệch lớn với bản thân mình. Nhưng mà dù vậy hắn không thừa nhận cũng không được, "Sinh Mệnh Chi Môn" nói lời này lưu lại ấn tượng quá sâu trong lòng của hắn.

- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.

Lâm Hi chân thành cảm tạ.

- Ha ha, tiểu gia hỏa, ngươi xác thực là khác rồi. Các Đại Thế Giới mà ta đi qua rất nhiều. Nhưng mà còn chưa từng cảm nhận được khí tức linh hồn giống ngươi.

Sinh Mệnh Chi Môn nói.

Trong nội tâm Lâm Hi cả kinh, hắn đâu dám dây dưa trong chuyện này cơ chứ, nhanh chóng nói chuyện khác.

- Đúng rồi, tiền bối tất nhiên đã sớm thức tỉnh. Vì cái gì ẩn nấp không ra, không cho trưởng lão, chưởng môn trong tông biết rõ?

- Hừ! Tại sao phải cho bọn họ biết rõ? Chẳng lẽ ta thức tỉnh sẽ cho bọn họ khống chế sao? Sau đó khống chế ta đi đánh đánh giết giết với pháp khí khác, vĩnh viễn chiến đấu không ngừng?

Sinh Mệnh Chi Môn nói tới cao tầng của Thần Tiêu Tông thì vẻ mặt tức giận.

"..."

Lâm Hi.

Nhưng mà hắn cũng cảm giác được Sinh Mệnh Chi Môn tức giận không phải nhắm vào Thần Tiêu Tông. Mà là nhắm vào toàn bộ cường giả Tiên Đạo.

- Một khí linh cổ xưa không thích chiến đấu!

Trong đầu Lâm Hi hiện ra ý niệm này, cảm giác rất vớ vẩn.

Khí linh vốn không có ý nghĩ của mình, nhưng mà phát triển tới tình trạng của "Sinh Mệnh Chi Môn" đã gần như yêu nghiệt, có được tư duy tình cảm của mình.

Chuyện này giống như hòn đá cho dù không tốt nhưng qua thời gian lâu dài lại lột xác thành "Yêu", ngươi không thể bắt nó trở lại thành hòn đá bình thường được, tuy bản chất của nó là như vậy!

Trong "Yêu Tộc Đại Thế Giới" phần lớn là loại yêu tộc này.

Sau khi trải qua quá nhiều chiến đấu, trải qua quá nhiều thời gian dài đằng đẵng đã khiến "Sinh Mệnh Chi Môn" trải qua thời gian đỉnh phong của mình nên chẳng thèm ngó tới, cho nên chẳng muốn bị người ta sai sử, chẳng muốn gia nhập chiến đấu... Đủ loại nguyên nhân mới làm "Sinh Mệnh Chi Môn" biết rõ như vậy.

- Nếu không muốn bị cường giả Tiên Đạo sai sử, vậy tại sao ngươi nguyện ý bị bọn họ phát hiện, thu hồi tới đây. Dùng năng lực của ngươi nếu như không muốn thì bọn họ cũng không có khả năng cưỡng ép mang ngươi về nha!

Lâm Hi nhìn qua "Sinh Mệnh Chi Môn", trong mắt hiện ra hào quang cơ trí.

Pháp khí cổ xưa cường đại tới mức này, cái khác không nói, năng lực chạy trốn vẫn có. Đã không muốn bị người ta sai sử, bị người ta phát hiện thì làm sao xuất hiện trong Thần Tiêu Tông?

Thái độ này hiển nhiên có vấn đề.

Chuyện này biết sẽ khát tới chết, bờ môi đều khô nứt nhưng hết lần này tới lần khác cầm một ly nước trong lại không uống. Người này nếu không có vấn đề mới là kỳ quái.

- Tiểu gia hỏa, ngươi đúng là thông minh đấy.

Trong mắt "Sinh Mệnh Chi Môn" hóa thành "Lão đạo nhân" hiện ra một tia thưởng thức.

- Những trưởng lão Thần Tiêu Tông các ngươi tự cho rằng đã phát hiện ta trong thời không sâu xa. Nhưng lại không biết nếu như ta không nguyện ý. Ai có thể bắt ta từ sâu trong thời không trở về chứ?

"Sinh Mệnh Chi Môn" nói tới chuyện này thì vẻ mặt tự phụ, tự tin vào thực lực của mình.

- Vậy thì đúng. Nhìn ra được thực lực tiền bối xác thực bất phàm.

Lâm Hi mỉm cười, tâng bốc không nhẹ không nặng.

Sự thật chứng minh, bất kể là người hay là pháp khí đều ưa thích nịnh nọt tâng bốc, nghe Lâm Hi nói như vậy ánh mắt "Sinh Mệnh Chi Môn" nhìn qua Lâm Hi có phần thưởng thức.

- Tiểu gia hỏa, ngươi đúng là rất biết nói chuyện đấy.

Vẻ mặt Sinh Mệnh Chi Môn hiện ra mấy chữ "ngươi nói chuẩn không cần chỉnh".

Trong nội tâm Lâm Hi thoáng vui vẻ lên.

"Sinh Mệnh Chi Môn" già thì già nhưng rất thích được khen.

- Kỳ thật hàng lâm tới Thần Tiêu Sơn cũng không phải là bổn ý của ta. Nhưng mà ta đúng là không có lựa chọn khác.

Sinh Mệnh Chi Môn nói.

- Ah?

Trong nội tâm Lâm Hi khẽ động, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên:

- Vì cái gì nói như vậy. Dùng thực lực của tiền bối thì không ai có thể bức bách nha!

- A!

"Sinh Mệnh Chi Môn" khẽ cười một tiếng, trong mắt hiện ra hào quang khác thường, nói:

- Tiểu gia hỏa, nghe qua "hủy diệt chi thệ" chưa? (Lời thề hủy diệt)

- Hủy diệt chi thệ?

Trên mặt Lâm Hi không biến hóa gì, nhưng trong lòng thì chấn động vài cái.

Đối với Tiên Đạo Đại Thế Giới, Lâm Hi rất nhiều chuyện không khó hiểu. Nhưng mà "Hủy diệt chi thệ" thì không ở trong đó. Lúc ở trong "Phong bạo chi môn" thì Lâm Hi cùng "Hoàng Tuyền thái tử" ngây ngốc một thời gian dài, hai người trò chuyện rất nhiều.

Trong đoạn thời gian Lâm Hi từng nghe "Hoàng Tuyền thái tử" ngẫu nhiên đề cập tới "Hủy diệt chi thệ". Về "Hủy diệt chi thệ" thì "Hoàng Tuyền thái tử" cũng không nói quá nhiều, trên thực tế hắn hiểu cũng không nhiều, lúc ấy chỉ nhắc tới truyền thuyết mà thôi.

"Hủy diệt chi thệ" là một loại lời thề cổ xưa, khác với các lời thề khác, "Hủy diệt chi thệ" là nhắm vào khí linh của pháp khí, hơn nữa chỉ có thể nhắm vào khí linh mà thôi!

Trong thời đại xa xưa trước kia tồn tại rất nhiều pháp khí cổ xưa. Uy lực của chúng cường đại không thể hủy diệt, hơn nữa tuổi thọ kéo dài vô cùng vô tận.

Nhưng mà một khi phát "Hủy diệt chi thệ" thì chỉ cần khí linh vi phạm lời thề lập tức sẽ tan thành mây khói, hóa thành cát bụi vũ trụ triệt để.

Đây chính là cách duy nhất hủy diệt những pháp khí cổ xưa bất tử bất diệt này.

- Thứ này đã thất truyền rồi, đại bộ phận pháp khí của các ngươi bây giờ ngay cả tư cách phát lời thề cũng không có. Ngươi không biết cũng là bình thường.

Giọng của "Sinh Mệnh Chi Môn" truyền vào trong tai, nó hiển nhiên cũng không cần Lâm Hi nghe qua truyền thuyết này.

- Dựa theo nội dung lời thề, trừ phi ta ở trong Thần Tiêu Sơn các ngươi đủ tám ngàn năm, hoặc là đồ vật chúng ta chờ đợi xuất hiện, nếu không ta không thể nào được tự do. Càng không khả năng bị Thần Tiêu Tông các ngươi điều khiển...

Trong nội tâm Lâm Hi chấn động, trong đầu không ngừng hiện ra nhiều ý niệm trong đầu.

Trong lòng của hắn ẩn ẩn phát hiện dường như sắp xuyên qua một lớp giấy."Sinh Mệnh Chi Môn" nói rất nhiều, nhưng mà Lâm Hi cảm giác được có thứ bị Lâm Hi xem nhẹ.

Lâm Hi cảm giác mình dường như tiếp xúc với bí mật quá ít.

- Vậy ngươi đang chờ đợi là vật gì?

Lâm Hi nói.

- Ha ha, tiểu gia hỏa, ngươi hỏi quá nhiều. Tuy ta nguyện ý nói chuyện với ngươi, nhưng không có nghĩa ngươi hỏi cái gì thì ta cũng nói đâu.

"Sinh Mệnh Chi Môn" cười rộ lên:

- Ngươi nói cho ta biết bí mật của ngươi, ta nói cho ngươi biết một ít bí mật của ta. Đây mới là giao dịch công bằng. Hiện tại ngươi đã biết rõ rất nhiều.

- Ha ha.

Lâm Hi cũng cười rộ lên:

- Không muốn nói thì thôi!

- A, tiểu gia hỏa, phép khích tướng không có tác dụng với ta đâu. Lần này nói chuyện tới đây, thời gian cũng không còn nhiều lắm, ngươi nên đi. Còn chờ ở đây thì đám trưởng lão Thần Tiêu Tông của ngươi sẽ phát hiện ra đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.