Thần Tọa

Chương 587: Sợ bóng sợ gió một hồi




Nàng nói không ra, trong đầu vang vọng âm thanh cánh cửa "Sinh Mệnh Chi Môn" đóng lại, nàng cảm giác quá kỳ lạ.

Hô!

Thân hình Thượng Quan Dao Tuyết nhoáng lên xuất hiện trước đỉnh núi, tới trước mặt tên đệ tử canh giữ nơi này.

- Sư huynh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao Sinh Mệnh Chi Môn đột nhiên đóng cửa.

Thượng Quan Dao Tuyết nói.

Tên đệ tử này ở đây dài nhất, nhìn thấy các trạng thái cũng nhiều nhất. Hỏi hắn là người thích hợp nhất.

- Ta cũng không biết. Có thể Lâm sư huynh cải biến chủ ý chăng?

Đệ tử này cũng nhíu mày, sau đó nói ra suy đoán. Đối với Thượng Quan Dao Tuyết quan tâm, khẩn trương thì người đệ tử này bình tĩnh hơn nhiều.

Tuy "Sinh Mệnh Chi Môn" lần này có chút kỳ quái, còn chưa mở ra hoàn toàn lại đóng cửa lại. Nhưng mà "Sinh Mệnh Chi Môn" là chỗ của cao tầng Thần Tiêu Tông, chắc chắn không có vấn đề gì.

Hơn nữa "Sinh Mệnh Chi Môn" tồn tại ở trong Thần Tiêu Tông hơn một ngàn năm rồi.

Vẫn không có xảy ra chuyện gì, cho nên người tên đệ tử này cũng cảm thấy ngạc nhiên khi Thượng Quan Dao Tuyết như vậy.

Chỉ đóng cửa mà thôi, có vấn đề gì chứ?

Sâu trong thời không. Một đạo ý niệm khổng lồ rung rung lên.

- Là khí tức của "Sinh Mệnh Chi Môn"! Xảy ra chuyện gì?

Ông!

Sau một khắc một đạo ý niệm phá không xuyên qua không gian, nhìn qua chỗ của "Sinh Mệnh Chi Môn". Theo sát phía sau là một đạo ý niệm khổng lồ phá không phủ xuống, cũng quan sát vị trí của "Sinh Mệnh Chi Môn".

Một đạo lại một đạo liên tiếp hơn mười đạo ý niệm không ngừng dò xét "Sinh Mệnh Chi Môn". Nhưng mà ý chí cường đại hơn nữa cũng không cách nào xuyên qua bình chướng của "Sinh Mệnh Chi Môn".

- Như thế nào? Ngươi cũng cảm giác được chấn động này?

- Là Sinh Mệnh Chi Môn! Kiện pháp khí này chúng ta nhặt được từ sâu trong thời không, đã có hơn mấy ngàn năm qua rồi, đây là lần đầu tiên Sinh Mệnh Chi Môn sinh ra chấn động dị thường như vậy.

- Cánh cửa đóng lại hiển nhiên là có người phía trong.

- Không cần gấp gáp, chờ hắn đi ra hỏi là biết rõ.

...

Từng đạo ý chí cường hoành từ sâu trong hư không tra đổi với nhau. "Sinh Mệnh Chi Môn" nhìn về ngoài rất bình thường. Nhưng mà đạo dao động của nó không thể giấu diếm được đám trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão, thậm chí là Phó chưởng môn.

Trong Thần Tiêu Tông, "Sinh Mệnh Chi Môn" là kiện đồ vật duy nhất các trưởng lão cao tầng của Thần Tiêu Tông cho tới bây giờ còn không cách nào lợi dụng được.

Hơn nữa về lai lịch của "Sinh Mệnh Chi Môn" và công dụng chính thức của nó đến bây giờ vẫn là sương mù.

Trong Thần Tiêu Tông có rất nhiều người phán đoán "Sinh Mệnh Chi Môn" là tiên khí cường đại. Nhưng chỉ có nhóm cao tầng nhất của Thần Tiêu Tông là biết rõ đây tuyệt đối không phải là "Tiên khí" đơn giản như vậy, phẩm chất của nó cao lắm, thậm chí là thần khí.

Nhưng mà khí linh của pháp khí này không có thức tỉnh, không ai lợi dụng pháp khí này được. Giống như tay cầm trọng binh nhưng căn bản không biết sử dụng như thế nào.

Ném "Sinh Mệnh Chi Môn" ở chỗ này là hy vọng trong Thần Tiêu Tông có người có thể giác tỉnh "Sinh Mệnh Chi Môn", nhận được truyền thừa chính thống của nó.

Nhưng mà mấy ngàn năm qua đi...

Đệ tử Thần Tiêu Tông một lớp lại một lớp đi vào trong "Sinh Mệnh Chi Môn", nhưng mà không ai nhận được tán thành của nó, trừ khí tức sinh mệnh khổng lồ ra nó chẳng khác gì tử vong cả.

Nhưng mà vừa rồi đột nhiên "Sinh Mệnh Chi Môn" sinh ra chấn động nhỏ. Tuy rất nhỏ nhưng nó tĩnh mịch trong mấy ngàn năm, một tia chấn động nhỏ bé này lại khiến đám trưởng lão chú ý tới nó.

Mỗi trưởng lão trong lòng đều có chờ mong...

Cùng lúc đó trong "Sinh Mệnh Chi Môn" sương mù mãnh liệt, hào quang trắng xóa.

So sánh với lúc trước thì trong "Sinh Mệnh Chi Môn" vẫn trống rỗng, hoàn toàn yên tĩnh. Nhưng Lâm Hi cảm giác được khí tức khống giống.

- Âm thanh vừa rồi là xảy ra chuyện gì?

Lâm Hi cảnh giác nhìn qua chung quanh.

Đột nhiên "Sinh Mệnh Chi Môn" đóng cửa lại, tuyệt đối không nằm trong dự liệu của hắn. Đặc biệt là âm thanh già nua thanh thúy, càng làm cho ấn tượng của Lâm Hi khắc sâu.

Sau đó trước người của hắn không có cái gì, cũng không có cảm giác gì cả.

"Sinh Mệnh Chi Môn" có tác dụng áp chế tu sĩ, bày ra không thể nghi ngờ.

- Sinh Mệnh Chi Môn đặt ở đây rất nhiều đệ tử đều tiến vào, lại bình an đi ra ngoài. Ngay cả Thượng Quan Dao Tuyết đã thành công giao dịch một lần, tại sao lại không có vấn đề gì đó?

Trong nội tâm Lâm Hi suy nghĩ nhiều.

Nhớ lại tình cảnh của hắn vừa rồi trong đầu, nhưng mà cho dù như thế nào Lâm Hi cũng không tìm ra được mình đã làm ra cử động đặc biệt gì dẫn phát chuyện này.

- Ầm ầm!

Đúng lúc này bên trong "Sinh Mệnh Chi Môn" sinh ra chấn động đặc biệt.

Trong nội tâm Lâm Hi chấn động một cái, thu liễm tâm thần, cảnh giác nhìn ra nơi chấn động.

- Ông!

Trong ánh mắt Lâm Hi hiện ra một đạo khí tức linh hồn cổ xưa, đột nhiên từ sâu trong Sinh Mệnh Chi Môn phát ra ngoài.

- Đây là...

Mí mắt Lâm Hi chấn động một cái. Một màn trước mặt giống như quái vật ngủ say thức tỉnh, đột nhiên thức tỉnh và ăn người.

Lâm Hi vốn cho rằng khí tức "Sinh Mệnh Chi Môn" rất cường đại, nhưng mà lúc cảm giác linh hồn mới cảm giác được cái gì gọi là cường đại.

Loại cảm giác này giống như cự kình của biển cả xuất hiện trong hồ nước.

Chấn động linh hồn này làm người ta nghĩ mãi không thông.

- Khí linh! !

Trong đầu Lâm Hi khiếp sợ thật nhiều, hắn cơ hồ quên đi lai lịch của khí tức khổng lồ này.

Một màn trước mặt này vượt qua mong muốn của Lâm Hi. Không hề nghi ngờ đạo chấn động linh hồn cổ xưa này chính là khí linh của "Sinh Mệnh Chi Môn".

Cả hai có độ tương tự quá lớn. Cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích được.

Cho dù phát hiện này có phần làm người ta sợ hãi, nhưng xác định được nơi phát ra âm thanh kia thì hắn cũng vững tâm lại.

Nơi này là Thần Tiêu Sơn, khí linh "Sinh Mệnh Chi Môn" có thể ngăn cản mình đi ra ngoài thì cũng thôi, dù là dạng pháp khí gì cũng không thể gây bất lợi cho mình ở trong Thần Tiêu Sơn.

Lâm Hi an tĩnh lại, yên lặng nhìn qua trước mặt.

Một quang ảnh mê ly giao thoa hiện ra trước mặt cách Lâm Hi không xa lắm. Sau một lát một đoàn bóng mờ nhàn nhạt tạo thành một đạo thân ảnh già nua xuất hiện trước mặt Lâm Hi.

Đạo nhân này nhìn qua vô cùng bình thường, chỉ có đôi mắt kia vô cùng thâm thúy, bao dung vạn vật, ngay cả thời gian và không gian cũng không có ngăn cách gì cả. Đôi mắt kia giống như liên kết với thế gian vạn vật.

- Ngươi không phải người thế giới này, ngươi là từ đâu tới, là thế giới nào?

Câu nói đầu tiên của "Sinh Mệnh Chi Môn" làm cho Lâm Hi cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

! ! !

Câu này chẳng khác gì ngũ lôi oanh đỉnh.

Lâm Hi thật không ngờ câu đầu tiên của "Sinh Mệnh Chi Môn" lại là như vậy.

- Làm sao có thể?

Trong nội tâm Lâm Hi cảm xúc phập phồng, "Sinh Mệnh Chi Môn" nói một câu bình thường chẳng khác gì dung nham cực lớn nện vào hồ nước, trong nội tâm Lâm Hi kích động không thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.