Thần Tọa

Chương 433: Không thể lưu lại




Lâm Hi nhìn qua Hải Thánh vương.

Hải Thánh vương này hoàn toàn khác với những đệ tử Thần Tiêu Tông mà Lâm Hi nhìn thấy trước kia, quá khác. 

Tuy bề ngòi hắn chưa từng biểu hiện khí phách và cường thế, nhưng lời nói đã bộc lộ tất cả, hoàn toàn là hai thái cực với vẻ ngoài thâm tàng bất lộ của hắn.

Hộ Pháp điện dưới sự chủ trì của Lý Trọng Đạo yêu cầu đệ tử khi tiếp xúc với người phái khác phải nhường nhịn nhiều hơn, tận lực không nên khởi xung đột với người ta. Nhưng mà Hải Thánh vương không có điểm này, dường như chưa từng bị chính sách đối ngoại của Hộ Pháp điện ảnh hưởng.

Điểm này hoàn toàn khác trong ấn tượng đệ tử cao tầng trong lòng Lâm Hi!

- Thần Tiêu Tông hơn vạn đệ tử, rốt cục có người cũng suy nghĩ như ta, không mưu mà hợp!

Hào quang trong mắt Lâm Hi chớp động, trong nội tâm nói thầm.

Phong ba Thất Lạc Chi Địa là do ba phái cổ động, huyên náo xôn xao. Tuy nhìn mặt ngoài chỉ là chuyện có quan hệ tới hai tên đệ tử, nhưng mà Lâm Hi tin tưởng trong Thần Tiêu Tông nhất định còn có người như mình, nhìn ra được ảnh hưởng tiềm ẩn của chuyện này. Không hề nghi ngờ Hải Thánh vương chính là một trong số đó.

Đối mặt Dương Huyền Hoàng hùng hổ dọa người, Hải Thánh vương cũng không nhiều lời, bỏ một câu và không quan tâm tới hắn, trực tiếp nhìn qua đám đệ tử Thần Tiêu Tông, đi tới. Đi nhanh qua phía Lâm Hi.

- Tiểu sư đệ, chuyện lần này ngươi làm ta đã biết, tốt lắm!

Hải Thánh vương duỗi ngón cái ra, không che dấu tán thưởng của mình với Lâm Hi.

- Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A ba phái đang cưỡi lên lưng hổ, chơi không tốt sẽ tổn thất thảm trọng, ta đã sớm đề cập qua trong Hộ Pháp điện, đáng tiếc không có người nghe. Chuyện lần này ta mặc kệ thế nào, ít nhất, ta cùng các sư huynh khác đứng bên ngươi.

Lâm Hi nhìn qua Vương Nghĩa Phu cùng Chu Nhân Lễ, hai người này gật đầu với Lâm Hi.

- Yên tâm đi, chuyện lần này nếu bên trên trách tội xuống, có chúng ta cùng Hải sư huynh chịu trách nhiệm, trách cứ cũng không tới phiên ngươi đâu.

Hai người đi tới nói.

- Sư huynh!

Lâm Hi nhìn qua ba người, trong nội tâm ấm áp nhiều lắm, có chút cảm động. Gia nhập Thần Tiêu Tông lâu như vậy, cho tới bây giờ hắn mới cảm nhận được tình nghĩa huynh đệ đồng môn.

- Đây mới là tông phái mà ta gia nhập! Đây mới là tình nghĩa đồng môn mà ta muốn!

Trong mắt Lâm Hi bắn ra hào quang sáng ngời, chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân cuồn cuộn, một đạo hào khí sinh ra:

- Mấy vị sư huynh yên tâm, Hộ Pháp điện bên kia trách tội xuống thì Lâm Hi ta quyết không thoái thác, tự nhiên sẽ đảm đương nó!

- Ha ha, chút chuyện này ta tin tưởng. Hộ Pháp điện chẳng phải không làm gì được ngươi sao?

Hải Thánh vương cười to, nói xong đột nhiên trợn mắt, nói:

- Đúng rồi, thuận tiện nói một tiếng. Lần trước trên Túc Thanh Phong ngươi diễn thuyết ta cũng có ở đó, nghe không tệ.

- Cái này!!!

Lâm Hi kinh ngạc, da mặt của hắn dày hơn cũng bị Hải Thánh vương nói làm ngượng ngùng.

- Ai! Ta cứ việc nói thẳng, lúc trước kỳ thật trong lòng cũng có tức giận, cộng thêm tao ngộ của mình, đối với quyết sách của Lý Trọng Đạo cũng rất bất mãn, liền mượn cơ hội phát huy một chút. Thật ra khiến Hải sư huynh chê cười.

- Ha ha ha...

Vương Nghĩa Phu, Chu Nhân Lễ cũng cười rộ lên:

- Tiểu sư đệ, trong nội môn của chúng ta đoán chừng cũng cũng chỉ có ngươi là dám trực tiếp khó xử Lý Trọng Đạo. Cho dù ta cùng Hải sư huynh đều không dám làm như thế. Ha ha, Hải sư huynh cũng hay nói giỡn, không nên đặt vào trong lòng. Kỳ thật trong nội đồ trừ Hải sư huynh ra, những kẻ làm sư huynh như chúng ta kỳ thật vẫn có rất nhiều người nhìn vào ngươi, đứng bên ngươi, chỉ là chuyện này không thể nói rõ được, ngươi hiểu chứ.

- Ân.

Lâm Hi cũng cười rộ lên, gật gật đầu.

Nói xong lời này quan hệ song phương gần hơn không ít.

Một tông phái thành công hẳn là đạt được đệ tử công nhận tán tành, là bao dung, là giúp đỡ cho nhau. Mà không phải đối đãi nghi kỵ nhau.

Bọn người Hải Thánh vương ít nhất cho Lâm Hi cảm giác hắn cũng không phải Một mình chiến đấu! Ít nhất còn có một đám người có tâm tư như mình, muốn cải biến tình cảnh tông phái này.

- Sư huynh...

Vào lúc mấy người nói chuyện lại có hai gã cường giả Thần Tiêu Tông từ trong Phong bạo chi môn bay ra ngoài. Khí tức hai người hùng hậu, tinh mang bắn ra bốn phía, khí tức không cường đại như Hải Thánh vương, nhưng so ra không kém hơn Vương Nghĩa Phu, Chu Nhân Lễ bao nhiêu, đều là cường giả Đạo quả.

Hai người này hiển nhiên đều quen Hải Thánh vương, đi ra khỏi Phong bạo chi môn thì đi tới bên cạnh Hải Thánh vương.

- Quá tốt!

- Lại có hai sư huynh Đạo Quả Kỳ xuất hiện!

- Lần này cần phải giáo huấn bọn chúng một chút.

...

Một tên đệ tử Thần Tiêu Tông nhìn qua thì vô cùng hưng phấn, thậm chí cũng muốn đánh nhau với đệ tử ba phái.

- Sư huynh! Chuyện lần này quan hệ trọng đại, ở trước mặt nhiều người như thế chúng ta bị Thái Nguyên Cung áp bức cũng không cần nhịn nữa, đánh được rồi.

Lý Càn Thiên đi đến bên cạnh Dương Huyền Hoàng, trong mắt hiện ra thần sắc âm tàn, hung ác nói.

- Yên tâm đi! Chúng ta thua không có gì. Tuy Hải Thánh vương là nhân vật, nhưng mà hắn cũng nên nhìn xem đây là nơi nào! Bắc Băng Nguyên chính là phạm vi thế lực của Thái Nguyên Cung, thời gian kéo càng lâu càng có lợi cho chúng ta. Các sư huynh khác sẽ chạy tới, cho dù Hải Thánh vương cô đọng bảy đạo quả cũng không được gì. Đến lúc đó chúng ta giết một ít người Thần Tiêu Tông giết và bắt làm nô lệ một chút, còn có thể mượn Hải Thánh vương đi tới Thần Tiêu Tông hưng sư vấn tội, quét mặt mũi của chúng. Hiệu quả như vậy rất tốt, sẽ không kém đâu. Hải Thánh vương tự cho thông minh, thật không ngờ thông minh bị thông minh hại. Không có hắn thì chỉ vài tên Hư Tiên nhiều nhất làm mắt mặt Thần Tiêu Tông một chút mà thôi, nhưng mà hiện tại Hải Thánh vương bị cuốn vào, đây là cơ hội làm chúng thương gân động cốt.

Dương Huyền Hoàng khoát khoát tay, trên mặt bất động thanh sắc, nhưng mà dùng Truyền âm nhập mật nói với Lý Càn Thiên.

Lý Càn Thiên kinh ngạc, lập tức nói:

- Sư huynh nói đúng, ngược lại là ta lo ngại. Có sư huynh tọa trấn, Thần Tiêu Tông nhấc lên không nổi sóng gió gì.

- Ân, trong chốc lát các ngươi nghe ta là được.

Dương Huyền Hoàng thản nhiên nói, hai đầu lông mày hiện ra hương vị âm mưu.

- Vâng, sư huynh!

Lý Càn Thiên gật gật đầu.

Thái Nguyên Cung đẳng cấp sâm nghiêm, tất cả dùng thực lực nói chuyện, điểm này Lý Càn Thiên cũng không vi phạm được.

- Đúng rồi, sư huynh.

Lý Càn Thiên đột nhiên nhìn qua đối diện, trong mắt bắn ra sát ý:

- Thần Tiêu Tông bên kia, người khác chết hay không chẳng sao cả, nhưng có người nhất định phải giết chết!

- Ah?

Dương Huyền Hoàng có chút ngạc nhiên:

- Người nào?

- Chính là tiểu tử Lâm Hi. Kế hoạch lần này vốn thuận lợi, Đông Phương Nghi cùng Lưu Hân sợ thanh thế của chúng ta không dám nhúng tay. Nhưng mà tiểu tử này đột nhiên xuất hiện, dăm ba câu thuyết phục Đông Phương Nghi cùng Lưu Hân không nói, ngay cả những đệ tử Thần Tiêu Tông cũng bị hắn thuyết phục, còn là địch thủ của ba phái, còn muốn đúng ra đối nghịch chúng ta. Kế hoạch lần này chính là mượn nhờ tán tu ở Bắc Băng Nguyên mang chuyện này truyền ra, làm cho người trong thiên hạ đều xem thường, phỉ nhổ Thần Tiêu Tông. Nhưng mà ngươi cũng thấy đấy, hiện tại những đệ tử phế vật của các tông phái chẳng những không phỉ nhổ Thần Tiêu Tông, hiện tại ngược lại còn đứng về phía chúng, phản cảm chúng ta! Ta cảm giác người này tương lai chỉ sợ là đại uy hiếp của chúng ta.

Lý Càn Thiên nói.

- Cái gì? Rõ ràng có loại chuyện này!

Dương Huyền Hoàng nhíu mày, lộ ra thần sắc giật mình.

Hắn vốn không quá quan tâm lời của Lý Càn Thiên nói, giết người mà thôi, không có gì lớn cả. Nhưng lúc nghe lời này thì biến sắc.

- Loại nhân vật này không thể lưu lại!

Dương Huyền Hoàng hơi trầm ngâm, lập tức không chút do dự nói:

- Lâm Hi này ta nghe nói trong pháp phù rồi. Nhưng không nghĩ tới hắn lợi hại như vậy. Khá tốt hắn hiện tại chưa thành khí hậu, nếu không hắn xúi giục Thần Tiêu Tông thì sau này ở đâu cũng đối nghịch với chúng ta là không tốt.

Dương Huyền Hoàng nhìn qua, ánh mắt lập lòe một cái:

- Tiểu tử này bên người hiện tại có Hải Thánh vương bảo hộ. Mạo muội động thủ, bạo lộ ý đồ sẽ chỉ làm Hải Thánh vương chú ý tới, tăng cường bảo hộ cho hắn. Ngươi không nên vọng đọng! Chuyện này ta sẽ có chủ trương. Tóm lại mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, tiểu tử này không có thể rời khỏi Bắc Băng Nguyên!

- Ân.

Lý Càn Thiên gật gật đầu.

Dương Huyền Hoàng tu vi thập trọng đại viên mãn, thực lực tương đương với Hải Thánh vương. Nhân vật như vậy chú ý Lâm Hi, có thể nói Lâm Hi đã là người chết, không đáng lo ngại.

- Ân? Xảy ra chuyện gì?

Lâm Hi mí mắt nhảy mạnh, bỗng nhiên ngẩng đầu lên. 

Thời điểm này nhìn thấy ánh mắt đảo qua mình..

- Chủ nhân, là Dương Huyền Hoàng cùng Lý Càn Thiên Thái Nguyên Cung nhìn ngươi.

Âm thanh Địa Ngục Ma Long vang lên trong lòng Lâm Hi. Ma sủng này tâm ý tương thông với Lâm Hi, lập tức hiểu tâm tư Lâm Hi.

- Hai gia hỏa này nhìn ngươi nhiều lần, ta cảm giác bọn chúng đã chú ý tới ngươi.

Cả Thần Tiêu Tông cũng chỉ có Địa Ngục Ma Long chán chết mà thôi. Bởi vì chán chết cơ hồ mới chú ý tới điểm người ta không chú ý, Ma Long đều nhìn rõ ràng.

Thêm nữa nó là một đầu Ma Long, cũng không có bao nhiêu người để ý nó.

- Thái Nguyên Cung hành động lần này bởi vì ta nhúng tay cho nên sinh ra biến hóa. Lý Càn Thiên chỉ sợ có sát tâm với ta rồi. Nhưng mà dù bọn chúng cố tình, có Hải sư huynh ở đây thì thời gian ngắn không làm gì được ta.

Lâm Hi hơi suy nghĩ, lập tức hiểu được.

- Chủ nhân, ngàn vạn cẩn thận. Hai người này tu vi không phải đùa...

Hấp Huyết Nữ Vương ở một bên cạnh nói, nàng lộ ra vẻ lo lắng lo lắng, không giống Lâm Hi lạc quan như vậy.

Trong cảm giác của Hấp Huyết Nữ Vương thì Dương Huyền Hoàng cùng Lý Càn Thiên tu vi quả thực khủng bố.

- Ân.

Trong mắt Lâm Hi hiện ra nhiều ý niệm, như có điều suy nghĩ nói:

- Ta biết rõ, ngươi yên tâm đi. Ta sẽ cẩn thận bọn chúng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.