Thần Thê - Trầm Thụy Thanh Tỉnh Mộng

Chương 9




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố An càng thêm lúng túng, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, đầy chính khí: "Chỉ cần phu nhân sắp xếp là được."

"Ta thay mặt phu quân cảm tạ Cố công tử một lần nữa! Ta hứa, một khi có thai, sẽ tuyệt đối không làm phiền Cố công tử nữa!"

"Phu nhân chớ nói vậy, chính là ta đã mạo phạm phu nhân!"

Nói xong, ta hỏi: "Mẫu thân của công tử đã đỡ hơn chưa?"

"Nhờ vào số bạc của phu nhân, cùng vị đại phu từ kinh thành gửi tới, mẫu thân đã khá hơn rất nhiều."

"Vậy thì tốt…"

Đang nói, chúng ta đi qua một khúc quanh, bỗng một bóng lớn phủ xuống dưới chân.

Ta nghi hoặc ngẩng đầu —— hóa ra là Phó Nghiễn Từ!

Sắc mặt hắn trầm lạnh đến mức như thể nhỏ được nước.

Hắn bất ngờ nắm lấy tay ta, mạnh mẽ ép ta vào tường.

Cố An vội gọi: "Phu nhân!"

Phó Nghiễn Từ dùng ánh mắt sắc bén như d.a.o nhìn hắn.

"Công…công tử mau về phủ trước đi. Phó đại nhân và Văn Cẩn là hảo bằng hữu, nhất định có chuyện quan trọng muốn nói."

Đuổi được Cố An đi, ta càng thêm lo lắng—Phó Nghiễn Từ liệu có nghĩ rằng ta đã phản bội lại huynh đệ tốt của hắn, nên muốn tự tay xử lý ta không?

Thế nhưng hắn chẳng nói một lời, chỉ kéo ta vào một tửu lâu.

Điều kỳ lạ hơn nữa là nơi này đã chuẩn bị sẵn yến tiệc, lại còn là một gian phòng thượng hạng.

"Phó… Phó đại nhân, tửu lâu này cách Trình phủ gần như vậy, ngài mà g.i.ế.c ta ở đây, Văn Cẩn chắc chắn sẽ tìm ra ngài!"

Phó Nghiễn Từ cầm chén rượu, uống cạn một hơi, bật cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười: "Ta chỉ muốn mời phu nhân dùng bữa, phu nhân lại nghĩ ta muốn g.i.ế.c nàng sao?"

"Trong mắt phu nhân, ta đáng sợ đến thế sao?"

Hắn bất ngờ nắm lấy cằm ta, mùi rượu hòa cùng hương thơm lạnh lẽo từ người hắn tràn tới, khiến ta không khỏi ngẩn ngơ.

Trong tâm trí ta, Phó Nghiễn Từ luôn là một quân tử phong nhã, ôn hòa tựa ánh trăng.

Chứ không phải như bây giờ, mạnh mẽ và dữ dội, như một La Sát hiện thân.

"Phó Nghiễn Từ, ngài đừng như vậy, ta sợ lắm…" Ta bắt đầu khóc lớn.

Phó Nghiễn Từ dường như không ngờ tới, sắc mặt thoáng ngạc nhiên, bàn tay đang giữ cằm ta cũng vội vàng buông ra.

Đối kháng không hiệu quả, ta đành phải dùng cách khác.

Dù sao cũng đã bị hắn nghe thấy, nếu giờ không nói thật một chút, e rằng ta và Trình Văn Cẩn đều không thoát.

"…Văn Cẩn hắn… ở phương diện đó… không được!"

Phó Nghiễn Từ ngẩn người: "Trình huynh…không được…?"

Ta gật đầu như giã tỏi: "Ta muốn có một đứa con, nên chỉ có thể tự tìm cách."

Giải thích như vậy, chắc hắn sẽ không nghĩ ta phản bội Văn Cẩn, cũng không muốn g.i.ế.c ta nữa nhỉ?

Ta cứ tưởng mình đã lừa được hắn.

Nhưng không ngờ sắc mặt Phó Nghiễn Từ càng trở nên lạnh lẽo, hắn bất ngờ nắm lấy ta một lần nữa.

Ta không đứng vững, ngã thẳng vào lòng hắn.

"Nàng muốn có con, nên bất cứ người đàn ông nào cũng được sao?"

Ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng: "Ta đã cho người điều tra Cố An, hắn căn bản không phải bạn thân lâu năm như Trình Văn Cẩn nói!"

"Ngay cả một người không rõ lai lịch, nàng cũng có thể…" Hắn dường như giận đến mức không thể nói tiếp.

Ta vội vàng định giải thích: "Thật ra, Cố An hắn…"

Nhưng ánh mắt hắn đầy vẻ đau đớn, nhìn ta chăm chú: "Thế mà nàng chưa từng nhìn ta lấy một lần…"

"???"

Ta vẫn ngồi bệt trong lòng hắn, mắt trợn to đến mức như muốn rơi ra ngoài.

Lại thấy hắn liên tiếp rót rượu, từng chén một ngửa đầu uống cạn.

Khoảng cách giữa chúng ta quá gần, hơi thở hòa quyện.

Ta thậm chí có thể nhìn thấy một giọt rượu từ khóe môi hắn lăn xuống, lướt qua yết hầu đang chuyển động.

Một ý nghĩ hoang đường lóe lên trong đầu: "Phó Nghiễn Từ, ngài… có phải thích ta không?"

Hắn siết chặt lấy ta, như muốn hòa ta vào trong m.á.u thịt của mình.

Vừa uống từng chén rượu cay nồng, vừa đau đớn nói: "Ta biết, ta không nên. Ta đã vô số lần đấu tranh, giằng co trong lòng."

"Nhưng chỉ cần nhìn thấy nàng, những bức tường thành cao ngất mà ta xây lên trong lòng lập tức tan thành hư vô."

"Dù nàng chưa từng nhìn thấy ta, ta vẫn muốn dành tất cả những gì tốt nhất trên đời này cho nàng."

Vừa nói, sống lưng hắn hơi gập xuống, mang theo vẻ mỏi mệt và bất lực.

Hồng Lư Tự Khanh Phó đại nhân, người trước mặt bao người vẫn luôn phong nhã như ánh trăng thanh, nay đã bị thứ tình cảm nghịch luân này giày vò đến mức yếu đuối không tưởng.

Vài vò rượu mạnh vào bụng, rất nhanh hắn đã say mèm.

Một lúc lâu sau, dường như hắn mới phản ứng được rằng, người đang ở trước mặt hắn, chính là ta.

"Vãn Vãn…"

Rõ ràng ta không hề uống rượu, nhưng trong lòng lại bừng lên một ngọn lửa kỳ lạ: "Thật sự… ta muốn gì, ngài đều sẽ cho ta sao?"

Phó Nghiễn Từ không chút do dự: "Tất nhiên là vậy."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.