Thần Sư

Chương 43: [Ngoại truyện] Đoá hoa của tận thế (4)




Một thời gian sau.

Có Via đồng hành, giờ đây gánh nặng công việc của nhóm Lily đã bớt đi rất nhiều. Via vốn rất giỏi trong việc tấn công bằng phép thuật hắc ám, vì thế nên suốt thời gian qua Fidus đã không phải chiến đấu bảo vệ Lily một cách đơn độc như trước nữa.

Việc có thêm một người đồng đội đã khiến Lily rất vui vẻ, nhiều lúc còn mải chơi đến suýt chút nữa quên đi nghĩa vụ của mình. Cơ mà cả Fidus lẫn Via đều không mấy khi nhắc nhở Lily về cái sứ mệnh ấy, bởi vì trong mắt họ, dù có cao cả đến đâu thì Lily vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Đã là một đứa trẻ thì không nên suốt ngày mặt ủ mày chau nhỉ?

Hơn ai hết, Fidus và Via đều biết rất rõ từ trước kia cho đến tận bây giờ, Lily đã từng hi sinh biết bao nhiêu thứ vì cái thế giới đáng tuyệt vọng này.

Nhất là Fidus, hắn ta đã từng chứng kiến Lily vì cứu người mà nhiễm bệnh đến mức suýt chút không thể thanh tẩy, toàn thân đều trở thành một màu đen hắc ám. Cũng may là lần đó ngài Đại Tư Tế đương thời đã quyết tâm ngăn cản cô ấy... Bằng không thì thế giới này triệt để xong rồi.

Vì sứ mệnh của mình, Lily đã chấp nhận từ bỏ cả tuổi thanh xuân, sự thuần khiết và ngây thơ vốn có của một đứa trẻ. Thay vào đó, cô ấy chấp nhận một nỗi đau thể xác mà người thường không cách nào tưởng tượng nổi, ngày đêm chống lại bóng tối với quyết tâm cứu rỗi nhân loại và lòng vị tha vô hạn của một "Tư Tế Bình Minh".

Chính vì phải tận mắt chứng kiến Lily hi sinh quá nhiều thứ vì người khác nên cả Fidus lẫn Via đều đang cảm thấy những khoảnh khắc như thế này thật đáng trân trọng... Bởi vì đây chính là khoảng thời gian ngắn ngủi Lily chịu để tâm đến cảm xúc của bản thân cô ấy.

Sau một hồi nghịch ngợm vọc nước ở một con hồ gần đó, Lily đã quay trở lại với một bó hoa huệ tây trên tay.

Cô bé cười cười, hớn hở lấy một ít hoa cắm lên mái tóc của Via rồi lại đến lượt Fidus, sau đó cười hì hì đầy thích thú: "Hai người trông dễ thương lắm!"

Via: "..."

Fidus: "..."

Hai tên người lớn nhìn nhau, trầm mặc một lúc rồi Via đột nhiên cười to: "Ha ha ha~ Fidus, loại người như anh thật sự không hợp với loài hoa tinh khiết này đâu! Cái gì thế này!? Trông vừa ngố, vừa buồn cười đến chết đi được! Ha ha ha~"

Via cười rất to, rất không kiêng nể gì mà cười nhạo, như thể cô ấy muốn trút hết toàn bộ căng thẳng đã tích tụ bao năm qua lên người Fidus vậy. Thật sự là thô lỗ vô cùng đối với một người "phụ nữ".

"Nói gì đến tôi? Một bà già vừa biến thái vừa xấu xí vừa điên có tiếng như cô càng không hợp với loài hoa này đấy!" Fidus cũng rất lạnh lùng đáp trả: "Tôi khác hẳn với cô, tuy tôi đã chết từ lâu nhưng tôi vẫn còn giữ lấy vinh quang của một kỵ sĩ! Còn cô thì vẫn chỉ là một ả phù thủy lập dị chuyên đi gây chuyện mà thôi! Đừng có nghĩ là cô thượng đẳng hơn tôi nhé"

"Anh độc mồm quá đó Fidus"

Thật sự thì Lily đang có hơi bất ngờ trước thái độ vừa cộc cằn vừa sĩ diện của chàng kỵ sĩ ngốc nghếch vẫn luôn đi theo bảo vệ mình suốt bao năm qua. Kiểu như từ sau cái ngày đụng phải Via, anh ta giống như biến thành một con người hoàn toàn khác vậy... Tuy vẫn quen thuộc nhưng lại xa lạ ở một ý nghĩa nào đó.

"Đúng không ngài Nữ Tư Tế? Anh ta thật sự vô cùng thất lễ với phụ nữ đó! Bảo sao đến tận lúc chết đi vẫn không có cô gái nào thèm để ý đến anh ta.. Cái tính cách như thế thì chỉ có ma mới lấy thôi!" Via như được cơ hội liền thêm dầu vào lửa.

"À không... Em lại nghĩ anh ấy độc thân lâu như vậy là vì lí do khác..."

Không cho Lily cơ hội bênh vực, Via tiếp tục châm chọc Fidus: "Thấy không, ngay cả ngài Nữ Tư Tế cũng đang ủng hộ quan điểm của tôi đó! Tóm lại là anh ế do thực lực rồi, cái đồ vừa ngố vừa không biết cách nói chuyện nhà anh!"

Fidus: "..., Tôi nói này, cái chủ đề này đi xa đến đâu rồi vậy? Cô đừng có được đằng chân lấn đằng đầu nhé!"

Thấy hai người này lại muốn cãi nhau to, Lily liền phồng má lên giậm chân một cái: "Hai người!"

"Vâng!?"

Thấy Lily nổi giận, cả Fidus lẫn Via đều ngồi nghiêm chỉnh lại, trông giống như đang cúi đầu nhận tội.

"Làm hoà ngay cho em!"

"Cái này..."

Fidus, Via nhìn nhau một lúc rồi đồng loạt quay mặt đi. Dường như bản thân họ đang không muốn làm hoà cho lắm... Ít nhất là ở thời điểm hiện tại.

Bất quá, khi nhận thấy điều gì đó nguy hiểm đã sắp sửa xuất hiện ở Lily, cả hai lại quay phắt sang bắt tay nhau, cố gắng nở một nụ cười "niềm nở" nhưng thật ra lại vô cùng nham nhở: "Vừa rồi... Tôi có hơi quá lời... Xin lỗi ha..."

"Tôi... Cũng vậy"

"Hì hì, vậy mới tốt chứ!" Lily nhoẻn miệng cười một cách vô cùng chân thành: "Từ góc nhìn của em nha, cả hai người đều trông vô cùng đẹp đẽ, cực kỳ thích hợp với loài hoa này... Thế cho nên hai người không được phép cãi nhau!"

Fidus, Via ngây ra ngắm nhìn nụ cười thanh thuần của Lily, cảm giác như thể có một nguồn ánh sáng thần thánh nào đó đang phả thẳng vào mặt mình.

Ánh sáng đó mãnh liệt đến mức xua tan đi tất thảy những bóng đêm tồn tại trong tâm hồn, cũng như đẩy lùi toàn bộ nỗi khổ đau, để họ sinh ra một cảm giác... Hân hoan đến muốn khóc.

...

...

Tiếp tục lên đường theo sự hướng dẫn của phù thủy Via, hiện giờ cả nhóm Lily đã đến gần ngài Đại Tư Tế đương nhiệm hơn bao giờ hết. Bằng chứng là các tín đồ bị nhiễm bệnh đã xuất hiện trước mặt họ với tần suất tăng cao đột biến, nhiều hơn hẳn so với lúc họ còn đi dạo quanh thành phố.

Không những thế, những sinh vật được tạo ra từ bóng tối cũng không ngừng tấn công họ từ khắp các nẻo đường và mọi phương hướng. Điều đó làm cho Fidus lẫn Via đã bắt đầu có chút đuối sức dưới cường độ chiến đấu liên tục như thế này... Và lẽ dĩ nhiên, cả Lily cũng không ngoại lệ.

Mỗi ngày trôi qua, Lily lại phải tự tay thanh tẩy hàng trăm xác chết của các tín đồ bị nhiễm bệnh, đồng nghĩa với việc đưa mầm bệnh của hàng trăm người vào bên trong cơ thể nhỏ bé của mình.

Kết quả là chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, phần da thịt trắng muốt ngày nào nay đã trở thành một màu nâu sẫm với các mạch máu đang trồi lên như thể muốn phá xác mà ra, cùng với nỗi đau triền miên không ngừng giày vò, tra tấn cô bé đến tận sâu trong giấc ngủ.

Nhìn thấy cô bé kiệt quệ theo từng ngày, cả Fidus lẫn Via đã khuyên Lily chỉ nên thanh tẩy khi cảm thấy thật sự cần thiết. Tuy nhiên với lòng vị tha và tinh thần trách nhiệm của mình, Lily đã bỏ ngoài tai tất cả cho đến khi gặp được ngài Đại Tư Tế.

Nằm cách Ngôi Đền Mặt Trời một quãng không xa, ngài Đại Tư Tế hiện giờ đang vô cùng kiệt sức ngồi bệt xuống trên vũng máu của chính mình. Dường như đã cảm nhận được sự hiện diện của Lily, lão ta từ từ mở mắt, lộ ra một đôi mắt đục ngầu ẩn chứa vẻ già nua và bất lực.

Trông thấy ngài Đại Tư Tế đang trong tình trạng thê thảm như vậy, Fidus liền không nhịn được kinh ngạc thành tiếng: "Ngài... Sao ngài lại ra nông nỗi này?"

"Tôi không mạnh được như anh, Fidus" Ngài Đại Tư Tế ngẩng đầu lên nhìn một lúc rồi khẽ cười: "Via, Dia... Thì ra các con đều đã chọn con đường này rồi sao?"

Ngài Đại Tư Tế đột nhiên nói ra những lời nghe hết sức khó hiểu, nhưng bằng cách nào đó cả Fidus lẫn Via đều ngầm hiểu được ngài ấy đang ám chỉ điều gì.

"Lại đây, Lily, ta có chuyện quan trọng cần nói với con đây" Ngài Đại Tư Tế ngoắc Lily, yêu cầu cô ấy đến gần chỗ mình. Sau đó, lão lại nói: "Fidus, Via... Nhờ hai người trông chừng giúp ta, đừng để lũ khốn đó biết được những điều sắp tới"

Fidus, Via gật đầu, yên lặng làm theo những gì ngài Đại Tư Tế yêu cầu.

Đợi Lily tiến đến ngồi sát bên cạnh mình, Đại Tư Tế lại lần nữa nở một nụ cười hiền từ như nụ cười của một người cha: "Lily, thời gian của ta không còn nhiều nữa... Vì thế, hãy để ta tiết lộ về thân phận cũng như nhiệm vụ mà con cần làm sắp tới"

"Thân phận của... Con?"

"Con là đứa con của Thần, điều đó hoàn toàn là sự thật. Con đã được chính tay Thần Minh trên cao gửi xuống bằng một luồng ánh sáng màu vàng, ở ngay đúng địa điểm này, nơi Ngôi Đền Mặt Trời được chúng ta tôn kính xây dựng. Chính vì con là đứa con của Thần Minh nên con mới có thể chống chọi lại bóng tối... Cũng như có được tuổi thọ gần như vô hạn"

Nói đến đây, ngài Đại Tư Tế cười như đang tự giễu: "Ta chính là Đại Tư Tế đời thứ 13, cũng đồng thời là Đại Tư Tế đầu tiên và duy nhất của nhân loại. Chính vì linh hồn này đã tồn tại suốt gần nghìn năm qua nên ta mới biết được mọi thứ về con, Lily. Thật đáng xấu hổ khi thân là người dẫn lối, ta lại phải mượn thân xác của người khác để tiếp tục tồn tại trên cõi đời này"

"Nhưng mà... Cho dù có sống nghìn năm như con đi chăng nữa, ta vẫn chỉ là người phàm xác thịt mà thôi. Ta không thể chống chọi lại bóng tối mãi mãi được... Và ta của hiện giờ chính là minh chứng cho điều đó"

Lily ngẩn ngơ trước sự thật về thân phận của mình, cũng như về sự phi thường của Ngài Đại Tư Tế khi đã sống còn lâu hơn cả chính cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy vẫn biết đây không phải lúc để cô ấy chen mồm vào.

"Vậy bây giờ con phải làm gì?"

"Thứ kia đã đến, nó là chúa tể của màn đêm vĩnh cửu" Ngài Đại Tư Tế đột nhiên cười lên một cách cuồng loạn: "Ta đã đến tận đây để thỉnh cầu Thần Minh xuống cứu rỗi chúng ta! Nhưng cuối cùng... Cuối cùng... Những gì ta nhận lại... lại chính là..."

"Thần Minh... Đã chết rồi"

Đồng tử Lily co rụt lại.

"Ta đã may mắn bắt gặp những hình ảnh mà ngài ấy cố tình lưu lại cho chúng ta. Rằng ngài ấy đã chết ngay từ cái ngày mặt trời biến mất khỏi thiên không rồi..." Đại Tư Tế vừa nói vừa cười, tựa như đã sắp sửa phát điên vì hiện thực quá đỗi phũ phàng: "Và rằng cả con lẫn mặt trăng đều chỉ là những gì còn sót lại của ngài ấy... Là chút sức lực cuối cùng của ngài ấy để kéo dài thời gian cho nhân loại..."

"Ta chẳng thể oán trách ngài ấy... Bởi vì ngay cả khi chết đi, ngài ấy vẫn còn lo nghĩ và bảo vệ cho nhân loại... Nhưng mà đến cuối cùng, nhân loại chúng ta vẫn chẳng thể thoát khỏi số mệnh bị bóng đêm nuốt chửng... Chỉ ngoại trừ con thôi, Lily"

"... Con?"

"Đúng thế, ngài ấy đã lưu lại cho con một con đường, một phương thức... Để rời khỏi cái thế giới đáng nguyền rủa này"

Nói đến đây, ngài Đại Tư Tế liền dùi vào lòng bàn tay nhỏ bé của Lily một mặt dây chuyền màu xanh nhạt, ở giữa có đính lên một viên ngọc màu cam cháy bỏng tựa như mặt trời nhỏ: "Đây là tín vật dùng để khởi động Tế Đàn Thời Không... Hãy dùng nó để thoát khỏi đây, Lily"

Lily như muốn oà khóc, dứt khoát không nhận sợi dây chuyền được Mẫu Thần để lại: "Không thể! Con không thể làm vậy được! Con là người của thế giới này, là Tư Tế của Bình Minh! Con không được phép trốn chạy, không được phép vứt bỏ sứ mệnh của mình một cách đơn giản như vậy được... Vì thế... Xin người..."

Ngài Đại Tư Tế mỉm cười xoa đầu Lily, nhẹ nhàng khuyên nhủ cô bé: "Con yêu, đừng ngần ngại gì cả... Cả ta, Fidus, Via, Dia lẫn tất cả mọi người trên thế giới này đều biết đến đức hi sinh và lòng vị tha của con. Con đã vì cứu rỗi chúng ta mà bỏ đi quá nhiều thứ trong đời rồi... Vì thế, toàn bộ nhân loại trên thế giới này đều nợ con một lời cảm ơn, và cũng là lời xin lỗi"

"Con không thể... Ít nhất hãy để con..."

"Lily, lần này con hãy nghĩ cho bản thân mình đi con ạ. Con không giống như ta và những người khác, con hãy còn cả một chặng đường dài tươi sáng phía trước. Con đừng chôn vùi cả cuộc đời của mình trong bóng tối giống như bọn ta... Con nên nhớ rằng cái chết rất đáng sợ, và mạng sống là quý giá đến mức nào..."

Đại Tư Tế vỗ vai Lily, rồi lại gắng sức lau nước mắt cho cô bé: "Một lần nữa, đừng cố chôn mình trong bóng tối nữa... Tất cả mọi người đều không muốn một đứa trẻ vĩ đại như con phải chết một cách thê thảm như vậy đâu. Chỉ một lần thôi, hãy yêu thương chính mình đi, Lily"

Lily oà khóc, cảm giác dường như có gì đó đang trỗi dậy mãnh liệt trong lòng mình. Những lời mà ngài Đại Tư Tế nói ra đã triệt để khơi dậy mong muốn được tự do và hạnh phúc của cô bé... Nhưng đồng thời, nguồn sức sống đó cũng khiến cho cô bé cảm thấy dằn vặt và tự trách vì đã không thể làm tròn sứ mệnh của mình.

"Lily, vốn dĩ con đã hoàn toàn tự do ngay từ thời điểm con đến với thế giới này rồi. Sự thật rằng không một ai có quyền áp đặt bất kì sứ mệnh gì lên con cả... Cho nên đừng cảm thấy tự trách hay dằn vặt. Hãy dũng cảm lên Lily, ta và mọi người sẽ luôn dõi theo những bước chân của con"

"Ý ta là... Hãy sống cho cả phần của ta lẫn mọi người nhé"

Lúc này, cả Fidus lẫn Via đã quay trở lại với biểu cảm hết sức đáng sợ. Mà ngài Đại Tư Tế cũng như đã đoán được chuyện gì sắp xảy ra liền nói: "Đi thẳng về hướng đông, Tế Đàn Thời Không đang nằm ở đó. Ta sẽ giúp mọi người tranh thủ thời gian"

"Ngài Đại Tư Tế..."

Via vô thức thốt lên, bởi vì cô ấy hiểu rất rõ hành động này của ngài Đại Tư Tế đang mang ý nghĩa gì.

"Fidus, Via, Dia, hãy bảo vệ con bé đến hơi thở cuối cùng. Đây là do chúng ta nợ con bé, và giờ đã đến lúc để chúng ta nói lời cảm ơn với con bé rồi đấy"

Fidus cúi người: "Như ước nguyện của ngài, cũng là nghĩa vụ của tôi"

Via: "Con nhớ rồi... Thưa cha, xin người hãy bảo trọng"

Đại Tư Tế gật đầu với một nụ cười, rồi sau đó lạnh lùng quát lên: "Đi đi! Nhanh!"

Không đợi Lily kịp phản ứng, Fidus liền đã ôm cô bé chạy đi với tốc độ tối đa. Via cũng cố nén nước mắt, nhảy lên thân chổi rồi lao đi đuổi theo hình bóng của Fidus.

"Ha ha... Giờ thì ta nhẹ lòng hẳn rồi... Lũ khốn kiếp, xem các ngươi có ăn nổi lão già sống dai nhách này hay không!?"

Từ trong màn đêm tĩnh mịch, những kẻ săn mồi chậm rãi xuất hiện, hoang dại vồ thẳng về phía ngài Đại Tư Tế...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.