Thần Sư

Chương 31: Dạy kèm




Sáng hôm sau.

Sau buổi học ngày hôm qua, vấn đề thực chiến của lớp cá biệt đến đó coi như kết thúc viên mãn. Và ngày hôm nay, thứ họ đang phải đối đầu chính là những buổi học lí thuyết vô cùng khô khan và buồn ngủ.

Trước khi bắt đầu, chính miệng thầy Phong đã nói sẽ không ép cả lớp học đến mức điểm tuyệt đối trên mọi phương diện. Thầy ấy chỉ yêu cầu các học sinh của mình tập trung vào chuyên môn, còn những môn khác thì cố gắng vừa đủ đậu là được, thầy ấy không để tâm lắm.

Điều làm nên sự khác biệt giữa Thầy Phong cùng những giáo viên khác chính là ở điểm này. Trong khi những giáo viên khác luôn yêu cầu học sinh cố gắng đạt điểm cao nhất có thể thì ông ấy lại đưa ra một cách dạy khác, đó chính là tập trung vào lĩnh vực mà học sinh đó giỏi nhất.

Với ông ta, con người không thể là một sinh vật hoàn hảo. Bất cứ ai tồn tại trên đời này đều sở hữu những sở trường và sở đoản khác nhau, điều đó làm nên sự khác biệt của mỗi cá thể.

Vì thế, lão ta không muốn bắt ép học sinh của mình lãng phí thời gian vào lĩnh vực mà mình không giỏi. Thay vào đó, ông ta muốn học sinh sử dụng hợp lí lượng thời gian đó vào việc khác hữu ích hơn... Chỉ đơn giản như thế mà thôi.

Đó không hẳn là một ý tưởng mang tính đột phá bởi vì rất nhiều giáo viên trước đây đã từng thử thực nghiệm ý tưởng này... Cơ mà vì một lí do gì đó mà tất cả họ đều nhận phải thất bại cay đắng. Chính vì thế nên bây giờ hầu hết giáo viên đều chạy theo cái gọi là "năng lực toàn diện".

Một hiện thực đáng buồn.

Mà, ta cũng không thể phủ nhận là đội ngũ giáo viên hiện tại thực sự vô cùng tài giỏi. Không phải tự nhiên khi Học Viện Tân Sinh này sở hữu chất lượng giảng dạy hàng đầu thế giới đâu, có lí do cả đấy!

Chẳng là phương thức tuyển sinh có chút... Thôi kệ đi.

Sau một thời gian cắm đầu vào sách vở thì tiếng trống giải lao "cứu tinh" đã vang lên. Thầy Phong chủ động bước ra ngoài trả lại không gian riêng cho các học sinh, để họ có thể relax sau một đợt tra tấn não bộ.

Từ góc nhìn của Trần Hoài Nam thì khả năng học tập và tiếp thu của các bạn trong lớp thật sự rất tốt, hoặc ít nhất là trên mức bình thường một chút. Duy chỉ có Himiko là đang lộ ra biểu cảm tối tăm, tựa hồ cô ấy vừa nhận ra một sự thật nào đó.

Cô ấy... Là kiểu người não cơ bắp sao?

Himiko tuyệt vọng trước hiện thực này.

Đúng thế, Himiko không hề giỏi về mảng lí thuyết, thậm chí nếu không muốn nói là vô cùng tệ hại. Nếu phải xét trên thang điểm mười, có lẽ hiện giờ cô ấy đang ở đâu đó tầm hai điểm ba điểm, trái ngược với điểm tuyệt đối ở mảng thực chiến.

"Mèn ơi, lớp trưởng trông đáng sợ vãi..." Edgar lặng nhìn luồng khí đen đang bao quanh Himiko, bất giác sinh ra một loại cảm giác không dám đến gần cô nàng.

Không chỉ riêng Edgar, hầu hết các bạn trong lớp đều đang có một cảm giác tương tự như vậy. Họ hiểu lí do tại sao tâm trạng cô ấy lại tệ đến thế này, và họ cũng rất muốn giúp đỡ cô ấy nữa... Nhưng mà với cái aura này thì thôi, không dám đâu.

Lúc này, Trần Hoài Nam đã giải xong đống bài tập mà thầy Phong vừa giao cho. Do nãy giờ mải mê với đống bài quá nên cậu ta không quá chú ý đến biểu cảm của Himiko... Mãi đến khi lấy lại tỉnh táo, cậu ta mới không tránh khỏi một trận thót tim.

"Ui... Cậu sao thế?" Cậu lên giọng hỏi thăm.

Himiko quay sang, trầm mặc nhìn Trần Hoài Nam một lát rồi khẽ thở dài. Đoạn, cô ấy lấy mảnh giấy bài tập của mình đưa cho đối phương: "Cậu nói xem tôi giải đúng được bao nhiêu phần?"

"..."

Đọc được một lúc, đôi mắt của Trần Hoài Nam càng lúc càng mở rộng. Đến một lúc nào đó, cậu ta đã không thể kìm được mà trợn mắt há hốc mồm: "5... 5/20? Sao lại như thế này!? Đề dễ lắm cơ mà!?"

Himiko bị đả kích, tâm tình thoáng chốc trở nên càng thêm sa sút.

"Ặc... Xin lỗi" Trần Hoài Nam cười khan một tiếng rồi vỗ vai Himiko: "Tối nay không cần làm việc nữa, hãy dành thời gian học với tôi đi. Tôi vừa thu được một dự án, lại không mua sắm thêm thiết bị nên túi tiền cũng đang khá dư dả, cậu không cần phải lo chuyện tài chính đâu"

"Được như thế thì tốt quá... Nhưng mà làm vậy có thực sự ổn không? Tôi không muốn nợ cậu nhiều hơn nữa đâu" Himiko mười phần khó xử đáp lại: "Trả lời tôi đi, cậu đang không lừa tôi đó chứ?"

"Tôi lừa cậu làm gì?"

"Vậy được... Tôi lại nợ cậu nữa rồi"

Cả lớp thấy hai người này nói chuyện thâm tình như vậy liền không nhịn được mà đặt ra dấu chấm hỏi to đùng.

Này, sao hai người nói chuyện như kiểu đang sống trong cùng một căn nhà thế? Tài chính của người này thì liên quan quái gì đến người kia chứ?

Vả lại học chung dễ đến thế sao? Cô nam quả nữ ở chung một phòng giữa đêm hôm khuya khoắt... Bộ hai người không sợ mình bị mang tiếng hả?

Không hiểu nổi, thật không hiểu nổi.

...

...

Tối hôm đó, sau khi cùng nhau trở về, Trần Hoài Nam đã ngay lập tức vào bếp chuẩn bị bữa tối đơn giản cùng hai cốc cà phê thật đậm đặc. Với cái tình trạng nguy kịch như hiện tại của Himiko, cô ấy bắt buộc phải học xuyên đêm nếu không muốn bị đuổi học ngay trong kì thi đầu tiên.

Điều đó có nghĩa là cậu ấy cũng phải thức xuyên đêm để chỉ dạy cô ấy.

Đợi đến lúc thức ăn và cà phê được chuẩn bị xong thì Himiko đã ngồi vào bàn nghiêm túc học tập. Cô ấy không khờ khạo đến mức không biết Trần Hoài Nam đã hi sinh cho mình những gì đâu... Vì thế, cô ấy không được phép lười biếng, cũng không muốn để cậu ấy phải thất vọng.

"Ngừng lại ăn chút gì đi, bụng đói sẽ khó học lắm đấy... Cơ mà cũng đừng ăn đến no bụng nhé, sẽ dễ bị buồn ngủ lắm đấy"

Nghe thế, Himiko liền vô thức nhìn về phía Trần Hoài Nam với vẻ mặt biết ơn. Cơ mà khi nhìn đến chỗ hộp bánh quy đắt tiền đang nằm gọn trên tay cậu ta, cô ấy nhất thời không khỏi trợn tròn mắt.

"Đừng có lo, hộp bánh quy này là đồ anh ấy cho đấy, tôi không có mua đâu" Trần Hoài Nam cười khẽ trấn an Himiko: "Anh ấy nói không nỡ để cậu phải học trong cảnh thiếu thốn nên mới sang nhà tặng cho cái hộp này... Mặc dù chỉ là đồ đã bị ăn dở nhưng vẫn rất đáng giá đấy"

À, là cái người cực kì tùy hứng đó đấy ư?

"Anh ấy không nghèo khó như những gì anh ấy thể hiện ra nhỉ? Chắc là cậu đang nghĩ vậy... Mà sự thật cũng không sai đâu" Trần Hoài Nam nhún vai với vẻ mặt bất đắc dĩ: "Biết sao được nhở? Anh ấy là một thiên tài toàn năng cơ mà. Không phải tự nhiên khi anh ấy có đủ tiền để mua đủ thứ game và ngồi chơi suốt ngày đâu, đừng có coi thường anh ta nhé"

Himiko: "..."

Cái người đó cũng là kiểu người thích giấu nghề sao?

Mà thôi kệ đi, chả liên quan tới mình.

Mở chiếc hộp bánh quy ra, bọn họ nhìn thấy một nửa số bánh quy bên trong hộp đã sớm hết nhẵn. Cơ mà phần còn lại của chúng cũng rất nguyên vẹn, không bị mềm hay vỡ gì cả, có vẻ như chúng được anh ta bảo quản rất tốt.

Trần Hoài Nam nếm thử một miếng, dễ dàng cảm nhận được hương vị của món ăn nhẹ dành cho nhà giàu.

Ngon nức lưỡi, thơm nức mũi. Cảm giác chỉ một miếng bánh nhỏ thôi cũng đã đủ để no cả đêm nay rồi.

Bên cạnh, Himiko vẫn đang thưởng thức những miếng bánh quy với vẻ mặt rất hạnh phúc, đến mức mà Trần Hoài Nam phải ngăn cô ấy lại trước khi chiếc hộp trở nên rỗng tuếch.

Nói thật, cậu có hơi bất ngờ trước sự thật rằng Himiko chính là một tín đồ trung thành của món ngọt.

Hớp thêm vài ngụm cà phê nóng, Himiko lại tập trung vào giải số bài tập mà Thầy Phong đã giao cho trước khi cả lớp ra về. Trần Hoài Nam đã định sẽ để cô ấy làm trước rồi mới từ từ chỉnh lại sau, vì khi đó cậu mới có thể nhận biết được cô ấy đang không hiểu ở mục nào.

Chỉ khoảng nửa tiếng sau, Himiko đã nộp phần làm thử cho Trần Hoài Nam kiểm tra. Và đúng như trong dự tính của cậu, cô ấy đã làm sai gần hết chỗ bài tập, thậm chí nếu tính trên phương diện tỉ lệ thì chắc cũng chỉ đúng khoảng 3/10.

"Hừm... Cậu có vẻ cũng không mù tịt đến mức độ đó nhỉ? Chẳng qua là do cậu quá tập trung vào chiến lực nên quên đi những kiến thức cơ bản này mà thôi... Chứ thật ra năng lực của cậu cũng không đến mức phải dùng từ "não cơ bắp" để mô tả" Trần Hoài Nam nhận xét.

Có tiến bộ được 0.5 trên mảng tỉ lệ rồi đó. Tuy không nhiều nhưng vẫn là có tiến bộ!

"Vấn đề là lúc vào thi thật thì đề thi sẽ khó hơn mấy đề minh hoạ như thế này nhiều... Thành ra nếu phải nói thẳng thì chắc cậu cũng chỉ một điểm rưỡi là cùng" Trần Hoài Nam lại khẽ thở dài: "Tôi đoán lúc vào học cậu chả thèm chú ý gì nhỉ? Quá chú tâm vào chiến lực ngược lại sẽ hình thành nên một điểm yếu đấy cô nương ạ"

Himiko trừng to mắt.

Trời đất, mình tệ đến thế sao? Cô ấy không khỏi tự hỏi.

"Mà thôi, có tôi ở đây dạy kèm chắc đến lúc đó cậu cũng vươn tới được điểm trên trung bình. Nhớ phải cố gắng lên nhé"

Himiko dùng sức gật đầu đồng ý.

Cứ như thế, hai người họ ngồi lại với nhau học suốt đêm. Mãi đến khi ánh sáng hừng đông dần hiện lên thì họ mới chịu dừng lại với vẻ mặt ngủ gà ngủ gật.

Có vẻ như học xuyên đêm là một sai lầm, lần sau phải chú ý mới được.

Cơ mà nói đến thành quả, những gì họ gặt hái được kỳ thực cũng không phải quá tệ. Himiko sở hữu một sức chịu đựng cực kì ấn tượng sau vô số lần ma luyện bản thân trong quá khứ, vì vậy khả năng tiếp thu của cô ấy vẫn cực kì ổn định kể cả khi đã tra tấn não bộ cả đêm... Từ đó, cô ấy đã có những sự tiến bộ rất rõ rệt về thành tích.

Ở chiều hướng ngược lại, Trần Hoài Nam thì không có sức chịu đựng thuộc hàng quái vật như Himiko. Sau một đêm liên tục động não chỉ dạy cho cô nàng, cậu ta hiện giờ đã thấm mệt rồi, thậm chí còn mấy lần lăn ra ngủ gật nửa chừng ấy chứ...

Rầm~

"... Lần này chắc ngủ thật rồi"

Tên này thật ngốc nghếch, rõ ràng là hôm chủ nhật cậu ta có quyền được nghỉ rồi (không như những ai đó)... Ấy thế mà cậu ta vẫn cứ cắm đầu cắm cổ đi học, lại còn vào vai "thánh mẫu" hi sinh cả đêm giúp cô ấy học nữa cơ chứ... Chậc.

Thế là đến hiện tại cậu ta đã cạn sạch thể lực mà lăn đùng ra ngủ... Như vậy thì đi học kiểu gì bây giờ?

Ngẫm nghĩ một chút, Himiko liền tự tay đắp chiếc chăn của mình cho Trần Hoài Nam rồi tiếp tục ngồi học.

Còn khoảng mấy tiếng nữa mới đến giờ vào lớp, cứ để cậu ta ngủ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.