Thần Soái Hộ Quốc

Chương 922




Chương 922: Con sâu làm rầu nồi canh

Ba người đàn ông đều hổ thẹn mà cúi đầu, nhưng bọn họ lại không thay đổi lời khai Khổng Bài Khố: “Đừng có mà ở đây đe dọa nhân chứng”

“Hiện giờ cậu hết đường chối cãi rồi chứ.

Dẫn cậu ta đi cho tôi”

“Từ từ đã” Diệp Huyền Tân nói: “Tôi có chứng cứ ngoại phạm, có người có thể làm chứng cho tôi”

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Khổng Bài Khố: “Bớt phí lời đi, hôm nay ai cũng không thể chứng minh cho cậu được”

Diệp Huyền Tân: “Vậy ư? Vậy anh xem xem người này được hay không”

“Ra đây đi”

Triệu Nhất Vương đen mặt mà bước ra.

Hiện giờ ông ta đang tức đến mức nổ phổi rồi.

Tên khốn khiếp Khổng Bài Khố này, thế mà lại dám tìm người làm nhân chứng giả.

Cho dù hắn ta có mười cái đầu cũng không đủ chém.

Cũng không biết có liên lụy đến bản thân mình hay không?

Khổng Bài Khố nhìn thấy Triệu Nhất Vương, thì ngay lập tức sụp đổ.

“Cục… Cục trưởng Triệu, sao ông lại ở đây?”

“Tôi vừa nghe cậu nói, hôm nay không ai có thể làm chứng cứ ngoại phạm cho cậu LÝ Khổng Bài Khố lau mồ hôi lạnh trên trán “Tôi…tôi nói đùa thôi, nói đùa thôi.”

“Nói đùa cái đầu cậu!” Triệu Nhất Vương tức chết mất, xông lên giáng cho Khổng Bài Khố một cái tát: “Nói đùa? Có thể lấy một vụ án mạng ra làm trò đùa ư?”

“Ông đây bị cậu làm cho mất mặt quá.”

Khổng Bài Khố bị dọa sợ, nhanh chóng khom lưng cúi đầu xin lỗi: “Tôi sai rồi. Cục trưởng Triệu, tôi sai rồi”

Triệu Nhất Vương lại liếc nhìn ba nhân chứng: “Ba người các cậu đang làm gì? Thật sự bị thuê đến đây à?”

“Nếu như bị bắt ép, tôi sẽ trả lại sự trong sạch cho các cậu. Nếu như vẫn cố tình tiếp tục làm nhân chứng giả, vậy thì đừng trách tôi vô tình.”

Khi Triệu Nhất Vương giáng một cái tát vào mặt Khổng Bài Khố, ba nhân chứng đã suy sụp, bọn họ nhanh chóng thừa nhận là người được thuê đến.

“Ông Vương, tôi khai thật, bọn tôi thực sự là nhân chứng giả.”

*Đây…Đây là Khổng Bài Khố ép buộc chúng tôi. Anh ta nói nếu như bọn tôi không làm theo thì sẽ khiến bọn tôi tan cửa nát nhà”

“Nếu như bọn tôi làm theo, anh ta sẽ cho bọn tôi 350 triệu tiền thưởng.”

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

“Ông Vương, xin ông tha mạng”

Triệu Nhất Vương càng tức giận hơn, đạp vào bụng Khổng Bài Khố: “Mẹ kiếp, mày dám tìm nhân chứng giả, ai cho mày gan lớn đến vậy”

“Người đâu, bắt hẳn lại cho tôi. Xử phạt nghiêm minh”

Năm tên cấp dưới của Khổng Bài Khố nhanh chóng bắt giữ anh ta.

Ánh mắt Triệu Nhất Vương dừng trên người Diệp Huyền Tề. Diệp Huyền Tề giống như con chuột bị mèo nhìn trúng, không khỏi run lẩy bẩy.

Triệu Nhất Vương tức giận nói: “Tôi có thể chứng minh cậu Diệp hoàn toàn trong sạch. Vậy kẻ giết người, đương nhiên sẽ là cậu rồi”

“Bắt cậu ta lại cho tôi điều tra kỹ càng”

Diệp Huyền Tê có chút suy sụp.

Mẹ nó, năm đó đã suýt chút nữa đưa Diệp Huyền Tân vào chỗ chết, mà bây giờ lại thất bại nữa rồi, thậm chí còn kéo bản thân vào.

Hắn đã không chú ý đến một điểm, Diệp Huyền Tân của hôm nay, sớm đã không còn là kẻ nhu nhược để người người bắt nạt của năm đó nữa.

Sau khi hai người bọn họ bị đưa đi, Triệu Nhất Vương mới nơm nớp lo sợ mà hỏi Diệp.

Huyền Tân: “Cậu…Cậu Diệp, cậu đã vừa lòng chưa?”

Diệp Huyền Tân: “Không vừa lòng”

“Bình thường ông đều dẫn dắt binh lính của mình như vậy sao?”

Triệu Nhất Vương mồ hôi đầm đìa: “Tôi đáng chết, tôi đáng chết, tôi nhất định sẽ tự kiểm điểm mình một cách sâu sắc”

Diệp Huyền Tân: “Điều tra kỹ lại toàn bộ cấp dưới của ông cho tôi. Con sâu làm rầu nồi canh như thế nhất định phải bị tiêu diệt sạch sẽ”

“Nếu như làm không tốt thì ông cũng nên từ chức đi.”

Triệu Nhất Vương nhanh chóng gật đầu: “Nhất định, nhất định”

Vẫn may, lần này cậu Diệp không định truy cứu đến cùng trách nhiệm của mình.

Tin tức Diệp Huyền Tê bị bắt nhanh chóng truyền đến tai của bà cụ Diệp.

Ngay khi biết được sự thật, bà cụ Diệp đã đau lòng mà rơi nước mắt.

Diệp Huyền Tề là cháu đích tôn của bà ta, bình thường được nâng níu, cl chuộng, làm gì đã phải chịu qua những khổ cực ở trong tù như thế.

Nếu như nó bị bỏ đói, bị người khác bắt nạt thì bà ta sẽ đau lòng chết mất thôi Nhất định phải nhanh chóng cứu Diệp Huyền Tề ra ngoài.

“Thằng con rơi Diệp Huyền Tần này, thật khiến tôi tức chết mà”

“Cho dù nó có chết đi, cũng không thể để Diệp Huyền Tề phải chịu một chút khổ cực nào được.”

“Là nó sai Triệu Nhất Vương bắt Huyền Tê vào tù, nó nhất định phải có trách nhiệm cứu Huyền Tê ra khỏi đó”

“Quản gia, chuẩn bị xe, đi tới công ty truyền thông Huỳnh Thư”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.