Thần Soái Hộ Quốc

Chương 864




Chương 864: Tôi chính là ông chủ

Từ Lam Khiết và Dương Mai liếc nhau một cái, như đang suy nghĩ cái gì.

Đúng là hôm nay bọn họ đã giúp một ông già.

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Ông già kia lớn tuổi, khi bước đi sang đường sẽ chậm nên lúc sang đường bị còi xe thúc dục.

Vào lúc vội vàng, suýt nữa ông già đã bị ngã sấp xuống đường Lúc quan trọng nhất, Từ Lam Khiết đã đỡ ông già lên, sau đó nhờ các nhiếp ảnh gia cõng ông già sang đường Bây giờ xem ra, tám chín phần ông già kia chính là ông nội của Thi Tô Mạnh rồi.

Sau khi nghĩ thông chuyện này, Từ Lam Khiết mừng rỡ như điên nói: “Cám ơn, cám ơn anh”

“Tôi biết người tốt thì sẽ được báo đá “Anh Thi, nếu anh không ngại thì bây giờ chúng tôi xin phép đi vào quay chụp”

“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ làm nhanh thôi”

Thi Tô Mạnh nói: “Không sao, để tôi tự dẫn đường cho các cô vào.”

Trên đường đi, Từ Lam Khiết gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Huyền Tân.

Từ Lam Khiết nói: “Huyền Tần, chuyện của bọn em đã được giải quyết xong rồi, anh không cần quan tâm nữa đâu.”

Diệp Huyền Tần nói: “Ừ, anh biết rồi, anh đã tự đi đến chào hỏi ông chủ của bọn họ.”

Từ Lam Khiết: “Ha ha, anh tự dát vàng nên mặt mình à? Chuyện này có liên quan gì đến anh đâu”

“Lần này là do em giúp đỡ ông nội của ông chủ, mà ông nội của ông chủ muốn trả ơn nên mới giúp đỡ chúng em thôi.”

Khóe miệng Diệp Huyền Tân co Có khi nói ra em không tin chứ miệng nói ra mà ông chủ của đại Hoang đã nhận anh làm ông nội.

Từ Lam Khiết nói: “Được rồi, em tắt máy đây! Bây giờ em bắt đầu quay chụp rồi: Sau một tiếng, Nguyễn Lan đã đăng lời xin lỗi lên trên các trang báo lớn ở thủ đô, bài báo xin lỗi và nói ra sự thật.

Bài đăng nói thật ra cô ta không quen biết Ngô Nhất Trí, mà là do Chung Thanh mua chuộc cô ta, cố ý vu hãm người đã chết là Ngô Nhất Trí.

Về vấn đề này, cô ta long trọng xin lỗi Ngô Nhất Trí và bày tỏ chia buồn với anh ta.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Bài đăng này vừa được tung ra đã làm cho mọi người ở thủ đô bùng nổ.

“Người chết là lớn nhất” đó là một truyền thống tốt đẹp của Đại Hạ.

Nhưng bây giờ, có người muốn giữ được thanh danh của mình mà không ngại làm bẩn danh dự của người chết, bất kính với người chết.

Chuyện này làm cho người và thần đều giận dữ.

Những câu nói chửi rủa về Chung Thanh bắt đầu lại quay trở lại, hơn nữa lần này còn dữ dội hơn cả lần trước.

Bây giờ Chung Thanh còn không dám đi ra khỏi cổng, Vì một nhóm lớn người dân đang hóng hớt và những nhà báo đều cầm trứng thối và hoa quả thối đứng trước cửa nhà cô ta.

Chung Thanh sắp phát điên rồi Rõ ràng mọi chuyện đang diễn ra rất thuận lợi, nhưng tại sao Nguyễn Lan lại đột nhiên phản bội cô ta?

Xem ra bây giờ cô ta không thể nào phục hồi danh dự của minh cả.

Chết, chắc chắn Diệp Huyền Tân phải chết, mới có thể làm giảm mối hận trong lòng cô ta!

Cô ta lập tức gọi điện cho gia chủ của ba gia tộc lớn khác, hỏi về việc mời viện trợ ở bên ngoài như thế nào rồi Diệp Tông Sư và Xà Vương Tây Bắc là người có chức cao quyền lực lớn nên trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không có khả năng nào đồng ý.

Bây giờ chỉ có thể hy vọng vào bà Mộ nói chuyện với đám sơn phỉ ở núi Mộc Thượng thôi Trên núi Mộc Thượng, có một người đàn ông râu ria xôm xoàm, vẻ mặt lạnh làng đang nghe bà Mộ nói về ân oán của bốn gia tộc lớn với Diệp Huyền Tân.

Đợi sau khi bà ta nói xong, đại đương gia mới mở miệng nói: “Bà nói xong rồi sao?”

Bà Mộ gật đầu.

Đại đương gia nói: “Tiễn khách”

Bà Mộ cắn răng nghiến lợi nói: “Đại đương gia, ông sợ à? Nên mới không dám ra tay với Diệp Huyền Tân?”

Đại đương gia nói: “Không phải tôi sợ.

Chỉ là nếu không quan trọng thì các người đừng đắc tội với tên họ Diệp kia.”

“Tôi đã nghe qua tên của cậu ta, đó là một Quá Giang Long. Nếu chúng tôi tập hợp thực lực của tất cả mọi thế lực trên núi nhất định có thể giết chết anh ta, nhưng mà chúng tôi sẽ bị tổn thất rất nặng nề.”

Bà Mộ cười nhạt nói: “Được, đúng là đại đương gia của núi Mộc Thượng có khác, lòng dạ thật độc ác.”

“Con trai của ông đã bị anh ta chôn sống, bây giờ còn chưa được chôn cất cẩn thận, ông lại bỏ mặc thẳng bé, nhãn nhã làm đại vương trên ngọn núi này, đúng là người ác độc’ Đại đương gia bối rối nói: “Chờ đã, ý của bà là gì? Tôi có con trai ở đâu ra”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.