Thần Soái Hộ Quốc

Chương 535




Tâm trạng Diệp Huyền Tần vô cùng phức tạp.

Trên thế giới này, xa nhất chính là khoảng cách, chính là hai người rõ ràng đã là vợ chồng, anh lại chẳng dám nói rõ với em thân phận thật của mình.

Bây giờ anh không nghi ngờ chút nào, nếu như thừa nhận mình chính là chỉ huy Diệp, Từ Lam Khiết sẽ ly hôn với mình.

Hoặc tối thiểu nhất là giữa hai người sẽ có khoảng cách, tình cảm trở nên mờ nhật.

Vì để duy trì phần tình cảm này, Diệp Huyền Tần không thể không dùng lời nói dối có thiện trí.

“Ha, bố, bố nói cái gì đó. Nếu con và chỉ huy Diệp thật sự có quan hệ thì sau lúc đầu ngay cả một tỷ tiền ăn hỏi sao không lấy ra được?”

Từ Lam Khiết lập tức thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, thở phào một hơi, vẻ mặt lại lần nữa nở nụ cười: “Con đã nói rồi.”

“Cái tên vừa xấu vừa đểu như anh, sao bên người chỉ huy Diệp lại có thể có loại người như anh được chứ?”

Diệp Huyền Tần cạn lời.

Quá đáng thật, em nói vừa xấu vừa đểu?

Trong lòng Từ Huy Hoàng vẫn có điều thắc mắc: “Nếu con và chỉ huy Diệp không có quan hệ thì sao biết được Thiên La thập tam châm?”

Diệp Huyền Tần trả lời: “Đơn giản thôi ạ, học trong sách “Thiên La thập tam châm” ạ.”

“Đùa gì vậy?” Từ Huy Hoàng trợn mắt nói: “Con nói là cuốn “Thiên La thập tam châm” do Nhà xuất bản y dược Đại Hạ xuất bản sao? Tùy tiện mua được trong hiệu sách thường?”

Diệp Huyền Tần gập đầu: “Đúng vậy.”

Từ Huy Hoàng lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng sợ hãi: “Huyền Tần, bố thật sự nghi ngờ, vận may cả kiếp này của con chắc đều dùng vào việc này.”

Diệp Huyền Tần hoang mang nói: “Xin bố chỉ giáo cho.”

Từ Huy Hoàng nói: “Con không biết rồi, quyển sách bìa trắng “Thiên La thập tam châm” đó là của thôn xóm miền núi, là giả.”

“Con dùng Thiên La thập tam châm giả chữa bệnh, không những không hại chết ông nội con mà còn giúp cải tử hoàn sinh, may mắn này còn chưa đủ sao?”

Diệp Huyền Tần im lặng một lúc rồi bất đắc dĩ nói: “Bố, ai nói với bố quyển sách bìa trắng đó là giả?”

Từ Huy Hoàng trả lời: “Còn phải nói sao. Thiên La thập tam châm chính là thuật châm cứu đứng đầu Đại Hạ, người sáng tạo ra nói, chỉ huy Diệp đã quy định, thuật châm cứu này truyền trong không truyền ngoài, truyền nam không truyền nữ.”

“Rất nhiều người thân cận bên cạnh chỉ huy Diệp muốn học, nhưng chỉ huy Diệp đều không dạy chứ nói chi đến việc truyền ra ngoài, chứ nói chi đến việc xuất bản thành sách truyền bá rộng rãi?”

Diệp Huyền Tần thở dài.

Đây thật sự là con đem tấm lòng mình hướng trăng sáng, sao trăng sáng lại chiếu vào cống rãnh chứ.

Thật ra quyển sách bìa trắng kia là Diệp Huyền Tần tự mình trao quyền miễn phí, công khai phát hành, thật đến không thể thật hơn.

Có điều, trong ngành Đông y có quy định bất thành văn, đó là thứ tốt do ai nghiên cứu ra đều che giấu rất kỹ, tuyệt đối không truyền cho người ngoài.

Người hành nghề Đông y cũng nhất định cho rằng, thuật châm cứu đỉnh cao như vậy, chỉ huy Diệp chắc chắn sẽ không nói ra ngoài.

Cứ như vậy nhắm mắt làm liều, nền Đông y không suy bại mới là lạ.

Nhìn sang Tây y, một khi có bất kỳ thành quả nghiên cứu nào đều lập tức công bố cho mọi người.

Mọi người lấy thừa bù thiếu, cộng dồn để tiến bộ.

Diệp Huyền Tần quyết định, hôm nào phải nói chuyện với Lý Nhất Minh, hội trưởng hội y học cổ truyền một tiếng về vấn đề này.

Xem xét việc tập đoàn Diệp Linh bề bộn nhiều việc, Từ Huy Hoàng để cho Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết về trước, ông và Lý Khả Diệu ở lại chăm sóc Từ Lam Hiên.

Trước kh đi, Từ Huy Hoàng căn dặn Diệp Huyền Tần: “Huyền Tần, mấy ngày này con chú ý một chút.”

“Bố cứ cảm thấy Đỗ Hải Đào kia cố ý nhắm vào bệnh viện Nhân Ái, lần này ông ta không thành công thì nhất định sẽ còn có lần sau.”

Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi: “Bố, ông ta không phải nhằm vào bệnh viện Nhân Ái, mà là nhằm vào tập đoàn Diệp Linh.”

“Bằng không vừa rồi ông ta chỉ cần đóng cửa bệnh viện Nhân Ái là được rồi, không cần thiết phải tước đi tư cách hành nghề trong ngành y dược của tập đoàn Diệp Linh.”

Từ Huy Hoàng tò mò hỏi: “Đúng vậy, vì sao ông ta nhất định đòi tước quyền hành nghề của tập đoàn Diệp Linh chứ?”

Diệp Huyền Tần ngẫm nghĩ, nói: “Con đoán chừng, ông ta là không muốn cho chúng ta hợp nhất tập đoàn Dược phẩm Lỗ Kháng.”

“Chúng ta mất đi tư cách hành nghề trong ngành y dược, đương nhiên không có tư cách thu mua Dược phẩm Lỗ Kháng.”

“Với cả bây giờ nội bộ của Lỗ Kháng cũng đang chống lại Diệp Linh, càng có thể chứng minh điểm này.”

Từ Huy Hoàng gập đầu: “Cẩn thận đấy.”

Diệp Huyền Tần: “Bố yên tâm.”

Đi ra khỏi phòng bệnh, Từ Lam Khiết vội vàng hỏi: “Huyền Tần, anh nói vì sao tập đoàn Lỗ Kháng không muốn sát nhập vào Diệp Linh của chúng ta?”

“Bọn họ mà gia nhập vào Diệp Linh thì đối với họ là trăm lợi không có một tia hại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.