Thần Soái Hộ Quốc

Chương 509




Không khí trong phòng rất sôi động và nóng bỏng.

Lúc này một số người đàn ông không thể chờ đợi để kết thúc bữa tiệc này,

Không có gì ngạc nhiên khi sau bữa tiệc linh đình, trong một căn phòng khách sạn sẽ diễn ra một trận“điên loan đảo phượng giữa mười người.”

Một người đột nhiên hỏi: “Anh Tào, không phải anh nói hôm nay sẽ có một cô gái xinh đẹp là cực phẩm đến sao? Sao cô ấy còn chưa tới.”

Khi nhắc đến Đỗ Tuyết, vẻ mặt của giám đốc Tào trở nên khó chịu: “Chết tiệt, con nhỏ thối tha đó lại mang theo một người đàn ông đến đây. Tôi thực sự không biết phải làm sao.”

Vẻ mặt của bốn người đàn ông dần trở nên nặng nề hơn.

Tên đó hung dữ nói: “Giám đốc Tào, anh muốn chúng tôi dọn dẹp tên nhóc đó không?”

“Dám cướp đàn bà của anh Tào, tên đó chán sống muốn chết sao.”

Giám đốc Tào cười lạnh: “Ý của tôi là vậy.”

“Vừa rồi tôi đã gọi cho sếp mới, được biết rằng phải mất một giờ nữa sếp mới sẽ đến.”

“Trước đó, các anh em giúp tôi dọa cho tên đàn ông đi cùng với Đỗ Tuyết một trận. Khiến anh ta hiểu tốt nhất là đừng can thiệp vào chuyện của người khác.”

“Sau đó, lột trần anh ta và ném anh ta trên đường. Tên chó đó dám giành một chỗ đậu xe với tôi, tôi sẽ bắt cậu ta trả giá.”

Bốn người đều cười: “Không thành vấn đề.”

Giám đốc Tào cũng hỏi: “Các anh em, cô gái đó, là tôi đặc biết sắp xếp cho chủ tịch, các anh em tạm thời đừng động đến. Anh em cứ dùng tạm mấy đứa con gái này trước.”

“Cũng không có gì to tát, lần sau có cơ hội, tôi sẽ rủ cô gái đi chơi một lần nữa, lúc đó mọi người vui vẻ cũng chưa muộn.”

không vấn đề gì!

Một số người bật cười.

Không lâu sau, Đỗ Tuyết và Diệp Huyền Tần bước vào.

Chỉ nhìn Đỗ Tuyết, ánh mắt của vài người đàn ông không thể rời khỏi cô ta được nữa.

Đây… Đây là tiên nữ hạ phàm sao.

Cô gái cực phẩm này, bất kể ngoại hình hay dáng người đều đốn gục không ít cô gái có mặt.

Khí chất cao hơn họ rất nhiều.

Ngay khi cô ta bước vào, các cô gái ngay lập tức trở thành những kẻ xấu số bị lu mờ.

Cực phẩm, cực phẩm là đây rồi.

Đặc biệt là đối với tên ban nãy lên tiếng, cơ thể cứng đờ, nước dãi như sắp chảy ra đến nơi.

Đỗ Tuyết càng lo lắng hơn sau khi bị một vài người nhìn chằm chằm như vậy một cách bất lịch sự.

Giọng cô ta hơi run: “Xin chào, tôi tên là Đỗ Tuyết, rất vui được làm quen với mọi người.”

Mấy tên đó trêu chọc: “Đúng là rất vui.”

Đỗ Tuyết không nói nên lời, lộ vẻ xấu hổ.

Một số người đàn ông cười một cách tự phụ.

Diệp Huyền Tần vỗ vỗ Đỗ Tuyết đang bất lực, kéo tay cô vào chỗ ngồi.

Điều này khiến giám đốc Tào rất khó chịu.

Chết tiệt, ông ta còn chưa chạm vào cô ta, sao anh lại dám nắm tay cô ta.

Ông ta nháy mắt với mấy anh em dân xã hội.

Mấy tên đó lập tức hiểu ra, vỗ nhẹ vào mông người đẹp bên cạnh rồi nói: “Người đẹp, hãy rót rượu cho tôi và anh bạn này.”

Cô gái vội vàng đứng dậy và rót rượu cho tên ban nãy và Diệp Huyền Tần.

Hắn ta nhìn Diệp Huyền Tần cười: “Nhìn anh bạn này hơi quen. Hình như chúng tôi đã gặp anh ở đâu đó rồi.”

“Nếu đã có duyên phận như vậy, chúng ta nên uống với nhau một ly chứ nhỉ?”

Hắn ta thật sự không khách sáo, hắn ta thật sự cho rằng Diệp Huyền Tần có chút quen mắt.

Chỉ là dù nhìn thấy thế này, hắn ta cũng không thể nhớ ra anh là ai.

Diệp Huyền Tần liếc nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của hắn, nói: “Quen tôi sao? Anh làm việc ở đâu?”

Hắn ta kiêu ngạo nhìn: “Thế giới ngầm.”

Diệp Huyền Tần đột nhiên nhận ra, bảo sao hắn ta thấy anh quen mắt.

Toàn bộ thành phố Lâm Hải và thậm chí toàn bộ thế giới ngầm của tỉnh Hà Sơn đều thuộc về anh, nói cách khác, anh là anh cả của hắn ta, nên đương nhiên hắn ta thấy anh rất quen thuộc.

Giám đốc Tào lộ ra vẻ không vui: “Diệp Huyền Tần, bạn thân của tôi đều đã cầm ly rượu lên rồi, cậu xem thường nên không nâng ly sao?”

Diệp Huyền Tần hiểu ý định của họ ngay lập tức.

Họ đang cố gắng làm cho bản thân say xỉn, vì sợ rằng anh sẽ cản đường đến đây và làm chậm trễ việc tốt của họ.

Hừ, mấy người nhẫn tâm, đừng trách tôi nhẫn tâm.

Anh quyết định, đã lên kế hoạch thì anh sẽ theo kế hoạch rồi cầm ly rượu lên.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.