Thần Soái Hộ Quốc

Chương 494




Trong video, Hồ Thanh Sơn vô cùng xấu hổ, luôn miệng gọi tổ tiên, tôi sai rồi!

Khi video được phát lên, mọi người đã rất sốc.

Trước đây, Diệp Huyền Tần nói rằng Hồ Thanh Sơn sẽ gọi anh là tổ tiên, và mọi người chỉ coi ông ta như một kẻ vô nghĩa.

Nhưng bây giờ, ông ta đã thực sự làm được!

Trời ơi, người đàn ông này… thật vô dụng!

Còn nữa, tại sao Hồ Thanh Sơn lại quỳ xuống xin lỗi Diệp Huyền Tần?

Ông ta chắc chắn đã làm sai điều gì đó, và bị Diệp Huyền Tần bắt được.

Sự nhận thức này khiến tim Hoàng Phúc Lâm đập loạn xạ.

Chết tiệt, có lẽ kế hoạch này đã bị lộ.

Hồ Thanh Sơn chó chết, thất bại nhiều hơn thành công!

Diệp Huyền Tần nhìn Hoàng Phúc Lâm với một nụ cười nhẹ: “Ông Hoàng, ông có muốn biết tại sao ông Sơn sám hối không?”

Hoàng Phúc Lâm giả vờ bình tĩnh: “Nói đi.”

Diệp Huyền Tần: “Hồ Thanh Sơn nói rằng để trả thù, ông ta đã hối lộ một quan chức cấp cao và sử dụng sức mạnh của đối phương để báo thù người có thù.”

“Về phần quan chức là ai, tôi sẽ không nói nhiều, người nào có tật sẽ giật mình.”

Trái tim của Hoàng Phúc Lâm hoàn toàn lạnh lẽo.

Không có nghi ngờ gì nữa, quan chức kia chính là mình!

Hiện tại đều ổn rồi, Diệp Huyền Tần cũng nắm lấy bím tóc.

Bản thân nên đi đâu theo ai, đi đâu theo ai!

Diệp Huyền Tần không còn để ý đến Hoàng Phúc Lâm nữa, mà dịu dàng nhìn Từ Lam Khiết: “Bà xã, hiếm khi chúng ta đến KTV cùng hát một bài nhé.”

Mọi người đều không nói nên lời.

Lúc này đây, vẫn còn có tâm trạng ca hát… rõ ràng là giả bộ mà.

Từ Lam Khiết gật đầu: “Ừ, chúng ta hãy hát bài ‘Lạnh’ đi.”

Phù phù!

Diệp Huyền Tần không khỏi bật cười.

Cô gái này đã học cách đáp trả lại người khác rồi.

“Lạnh”, không phải chỉ châm biếm Hoàng Phúc Lâm và Trần Hạ Lan sao?

Haiz, về sau để cô ấy tránh xa Từ Nam Huyên một chút.

Tất cả mọi người: “…”

Hai người này thực sự “nồi nào úp vung nấy” mà.

Nhìn thấy Diệp Huyền Tần đi chọn một bài hát, Hoàng Phúc Lâm trở nên lo lắng.

Nếu họ thực sự hát, thì ông ta sẽ không có cơ hội để xin lỗi.

Ngộ nhỡ ông ta vạch trần tất cả thì…

Cuối cùng ông ta cũng quay đầu lại, đi đến bên người Diệp Huyền Tần, cúi đầu thật sâu.

“Cậu Diệp, tôi rất xin lỗi, là những sai lầm trong công việc của chúng tôi đã gây ra cho cậu những rắc rối lớn, xin cậu đừng tính toán với chúng tôi.”

“Sau khi chúng tôi quay trở về, chúng tôi chắc chắn sẽ tự kiểm điểm bản thân sâu sắc để đảm bảo rằng chúng tôi sẽ không mắc phải những sai lầm tương tự trong tương lai.”

Diệp Huyền Tần vỗ vai Hoàng Phúc Lâm, nói đầy ẩn ý: “Biết sai có thể sửa, quay đầu là bờ.”

“Ông Lâm, không ngừng cố gắng tiếp tục tiến lên.”

Lời nói và cử chỉ của anh chẳng khác gì những vị lãnh đạo xưa dạy dỗ những người chức nhỏ!

Mọi người có mặt đều đơ người cả ra.

Hoàng Phúc Lâm, một lãnh đạo cấp thành phố, thực sự đã cúi đầu trước Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần thậm chí còn thuyết giáo với ông ta trong dáng vẻ của kẻ bề trên…

Giờ phút này, đó là đỉnh cao của cuộc đời chàng trai trẻ này.

Kẻ bề trên, không được chọc tức.

Hoàng Phúc Lâm nén sự nhục nhã và tức giận, và nói: “Đưa Trần Hạ Lan đi, chúng ta về.”

Người của ông ta ngay lập tức khống chế Trần Hạ Lan và bắt đi.

Trần Hạ Lan như người mất trí, kêu cứu: “Diệp Huyền Tần, làm ơn, giúp tôi, giúp tôi…”

“Tôi biết sai rồi, tôi sẽ không dám nữa, tôi là đồ đê tiện, tôi là súc vật, tôi… tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn…”

“Từ Lam Khiết, giúp tôi với, sau này tôi sẽ là người hầu của cô. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cô yêu cầu tôi làm… tôi không thể bị bắt. Mẹ tôi sẽ chết đói nếu không có tôi.”

“Haiz.” Từ Lam Khiết thở dài, buồn bực vô cùng nói: “Tội lỗi do trời có thể tha, tội do người không thể sống!

Cô quay đầu lại, không nhìn thấy Trần Hạ Lan nữa, vì vậy cô cảm thấy tốt hơn.

Đám đông dần dần giải tán.

Diệp Huyền Tần nhìn Phạm Thúy Lan cùng sát thủ mặc đồ đỏ: “Thời gian đã đến, đi tìm Hồ Thanh Sơn.”

“Vâng, thưa sư tổ.” Hai người quay lưng rời đi.

Từ Lam Khiết ngạc nhiên liếc nhìn Diệp Huyền Tần, trong lòng tràn đầy nghi vấn.

Diệp Huyền Tần lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Độc Lang và Sói Hoang: “Hành động.”

Từ Lam Khiết nói: “Diệp Huyền Tần, tâm trạng em không tốt, cùng uống rượu với em đi.”

“Được thôi.” Diệp Huyền Tần tự nhiên dễ dàng đồng ý.

Cơ hội đến rồi!

Hai người đã yên vị, Đỗ Tuyết thản nhiên ngồi sang một bên.

Diệp Huyền Tần bất mãn liếc nhìn Đỗ Tuyết nói: “Cô Tuyết, cô có biết phát minh lớn nhất của Edison là gì không?”

Đỗ Tuyết thản nhiên đáp: “Bóng đèn, sao vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.