Thần Soái Hộ Quốc

Chương 456




Nhưng chẳng qua bao lâu, ý nghĩ của bọn họ liền thay đổi.

Từ Nam Huyên nhanh chóng đi ra ngoài với một chiếc xe đẩy nhỏ, vẻ chán ghét và thờ ơ trên mặt đã biến thành nụ cười vui vẻ và hưng phấn: “Nhanh, nhanh lấy tay đẩy xe, chỉ cần một lần là đẩy đi hết toàn bộ.”

Trình Hạ Vũ: “… … ”

“Chị Nam Huyên, còn nguyên tắc của chị thì sao? Lập trường của chị thì sao? Tính cách ngàn năm khó đổi của chị thì sao? ”

Từ Nam Huyên: “Không có nguyên tắc cũng không phải vội, nguyên nhân chính là tiền đặt tại cửa ra vào làm ảnh hưởng đến giao thông. ”

Diệp Huyền Tần: “Da mặt thật dày! ”

Nhưng mà cũng phải xem lại, số tiền lớn như vậy thực sự đã chặn cửa và ảnh hưởng đến giao thông.

Nhìn đống tiền, Phạm Thúy Lan chợt nhớ ra điều gì đó, tức giận nói với đám người Ba Tô: “Đồ khốn kiếp, các người là một đám phản bội, không đáng để tôi hợp tác.”

“Bây giờ, lập tức đem tiền trả lại cho tôi. Tôi lười tiếp tục dây dưa với các người.”

Đám người Ba Tô giả bộ bối rối nói:” Tiền của cô? Tiền của cô là cái gì? ”

Phạm Thúy Lan: “Bớt giả bộ đi, ba ngàn tỷ tôi đưa các cậu đâu, nhanh lấy ra đây.”

Ba Tô lắc đầu:” Xin lỗi, tôi không có thấy ba ngàn tỷ của cô. ”

“Ngưu Ma Vương, anh có thấy không? ”

Ngưu Ma Vương tỏ vẻ bối rối : “Ba ngàn tỷ ở đâu? Tôi không hề thấy.”

“Anh năm anh sáu, các người tham ô sao?”

Anh năm anh sáu: “Bọn tôi không có.”

“Tôi không biết.”

“Tôi không nhìn thấy nó. ”

Phạm Thúy Lan tức giận.

Những tên khốn này đều nói dối không nhắm mắt!

Bọn họ đây là quyết tâm quỵt nợ. Ba ngàn tỷ, Ba ngàn tỷ, đều là tiền dành dụm bao năm qua của cô ta, vậy mà lại bị đám khốn nạn này lại lấy đem tặng cho Diệp Huyền Tần?

Vô liêm sỉ, hèn hạ, vô liêm sỉ, đi chết đi!

Sau đó cô ta mới nhận ra rằng tại sao Vương Minh lại giả chết, thì ra là chỉ để lừa cô ta đầu tư tiền vào đó!

Đương nhiên không phải như vậy, Diệp Huyền Tần thật sự không quan tâm đến tiền của cô ta.

Đối với Diệp Huyền Tần, số tiền này nhỏ như con bò rụng lông.

Mục đích của anh là hạ bệ tay sai của Hồ Thanh Sơn.

Có vẻ như hiệu quả vẫn rất tốt, ít nhất cũng đã tóm được tổ chức sát thủ Tử Dạ.

Đôi mắt Phạm Thúy Lan đỏ đến đáng sợ, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần: “Diệp Huyền Tần, anh đã hoàn toàn chọc giận tôi rồi đó.”

“Hôm nay tôi tuyên bố, tôi và anh nhất định không đội trời chung!”

Diệp Huyền Tần cười nhạt, ung dung nghiền nát một con kiến trên mặt đất: “Cô có biết không? Cô trong mắt tôi còn không bằng con kiến này.”

Phạm Thúy Lan: “Haha, đừng quên, tôi không chỉ có một mình, mà người đứng sau lưng tôi là nhân vật lớn, một sát thủ cao tay. ”

Diệp Huyền Tần:” Ồ, kẻ giết người cao tay nào vậy? ”

Phạm Thúy Lan:” Tử… ”

Cô ta đang định nói “Tử Dạ “, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, cô ta đột nhiên đổi lời: “Đàn ông chết tiệt, anh không có tư cách để biết. ”

Nếu lúc này bản thân cô ta nói ra hai từ “Tử Dạ” thì tên khốn này sẽ có lý do để bắt cô ta.

Diệp Huyền Tần lộ vẻ thất vọng, tại sao cô ta lại không nói ra.

Phạm Thúy Lan liếc nhìn Diệp Huyền Tần một cái rồi xoay người rời đi.

Ánh mắt Diệp Huyền Tần lại rơi vào trên người Trần Hạ Lan: “Nhã Lan, cô thực kiêu ngạo, dám ép vợ tôi chuyển tập đoàn Diệp Linh cho cô.”

“Xem ra trí nhớ của anh cũng không tốt lắm. “

“Mấy lần bỏ qua cho cô, là quyết định tồi tệ nhất mà tôi từng làm trong đời. ”

Sắc mặt của Trần Hạ Lan tái xanh.

Cô ta vừa phẫn nộ vừa sợ hãi.

Phẫn nộ là vì Hồ Thanh Sơn, cái tên phế vật này dám làm hư một kế hoạch hoàn hảo, ông ta bất tài như vậy sao?

Điều đáng sợ là kẻ đứng sau lưng Diệp Huyền Tần chính là Vương Minh, ông ta có thể giết cô ta trong phút chốc.

Cô ta hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh: ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Cô ta nắm tay Trần Uyên chuẩn bị rời đi.

“Đứng lại!” Diệp Huyền Tần tức giận mắng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.