Thần Soái Hộ Quốc

Chương 414




Tối hôm đó, quả nhiên tên tuổi và hình chụp Từ Huy Hoàng đã được đưa lên bản tin buổi chiều của thành phố Tân Hải, lên tiêu đề của các trang báo lớn cùng với những trang web truyền thông có danh tiếng và độ tin cậy.

“Đâu đâu cũng là nhân tài ẩn dật! Phòng khám nhỏ xuất hiện thần y đã giải được câu hỏi hóc búa của cả giới y học hiện thời, chữa khỏi hoàn toàn ung thư tuyến tụy!”

“Hoa Đà tái thế! Bác sĩ của phòng khám nhỏ đã làm được kỳ thức cho nhân loại, làm rạng danh nền Đông Y của nước nhà.”

Trong các bản tin còn có cả hình chụp sổ khám bệnh Từ Huy Hoàng đã kí tên, hơn nữa những trang báo tung tin cùng với bản tin buổi chiều đều là những đơn vị có tiếng nên có rất nhiều người tin đấy là sự thật.

Gia đình Từ Huy Hoàng đang ăn cơm tối, đang nói cười vui vẻ, cả nhà hòa thuận êm ấm thì bấy giờ Uyển Nhi đột nhiên chỉ vào trong TV, nói: “Mau nhìn kìa, ông nội lên TV kìa, ông nội thật là tài giỏi.”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều quay sang nhìn thẳng vào TV.

Quả nhiên trên TV chính là Từ Huy Hoàng cùng với cở thưởng có mấy chữ vàng chói lóa trên tay.

Bản tin buổi chiều của Tân Hải đang đưa tin về câu chuyện cực kì vẻ vang của Từ Huy Hoàng.

Lý Khả Diệu cực kì kinh ngạc: “Từ Huy Hoàng, ông có thể chữa khỏi bệnh ung thư thật ư? Trước đây tôi đã đánh giá ông quá thấp rồi.”

Từ Lam Khiết cau mày: “Bố, bệnh ung thư tuyến tụy này được giới y học công nhận là một vấn đề cực kì hóc búa khó khăn, các chuyên gia hàng đầu trên cả thế giới đều phải bó tay chịu thua, bố có thể chữa khỏi bệnh đó thật ư?”

Từ Huy Hoàng cười cay đắng: “Ầy, nói ra chắc mọi người sẽ không tin đâu.”

Ông kể lại chuyện Lưu Béo cho mọi người trong nhà cùng nghe.

Sau khi mọi người nghe xong thì lại quay sang tròn mắt nhìn nhau và dở khóc dở cười.

Bệnh nhân này thật là kỳ quái.

Thế nhưng Diệp Huyền Tần lại nhíu mày thật chặt.

Có chuyện khác lạ xảy ra thì chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó, nhất là trong giai đoạn nhạy cảm thế này.

Đầu có anh hoạt động cực kì nhanh, chẳng mấy chốc đã xác định được phần nào chân tướng sự thật đằng sau câu chuyện này.

Nếu như anh không đoán sai thì chắc bệnh nhân này là người Hồ Thanh Sơn gài vào.

Anh ta đang muốn dùng người này để quảng bá tuyên truyền hấp dẫn Vương Minh tới phòng khám của Từ Huy Hoàng, sau đó tạo thành một “sự cố trong quá trình chữa trị” ư?

Khả năng đó khá là cao.

An hít thật sâu rồi nói với Từ Huy Hoàng: “Bố, chắc là mai sẽ có rất nhiều bệnh nhân ung thư tuyến tụy tìm đến chỗ bố để khám bệnh, bố cứ kê cho họ chút thuốc bổ thôi là được nhé.”

Từ Huy Hoàng tò mò nói: “Huyền Tần à, sao con biết chuyện này thế?”

Từ Lam Khiết nói: “Bố, bây giờ tiếng tăm của bố đã lan xa và có mặt trên các trang báo cũng như tin tức thế này thì chắc chắn sẽ có rất nhiều bệnh nhân ung thư tuyến tụy tới tìm bố để khám.”

Từ Huy Hoàng chợt hiểu ra: “À đúng thế nhỉ.”

“Ầy, với khả năng của bố bây giờ thì không hề xứng với danh tiếng này tí nào, đúng là đau đầu thật đó.”

Lý Khả Diệu tức giận nói: “Ông luôn muốn được nổi tiếng còn gì? Bây giờ thì tốt rồi đấy, ông nổi tiếng rồi, nếu như có người nào đó chạy tới tìm ông để điều trị bệnh ung thư tuyến tụy thì tôi chống mắt lên coi ông sẽ làm thế nào.”

Từ Huy Hoàng vò tóc: “Bất quá thì mai tôi sẽ đưa ra một thông báo giải thích rõ ràng mọi chuyện là được chứ gì, tôi cũng không cần cái danh tiếng thế này đâu.”

Trải qua một đêm ủ men, danh tiếng của Từ Huy Hoàng dường như đã lan truyền ra khắp thành phố Tân Hải.

Có rất nhiều người biết rằng con phố Thanh Hàng có một thần y cực kì nổi tiếng, chữa được cả bệnh ung thư cơ.

Hàng ngũ xếp dài trước cửa phòng khám Thanh Xuân lại dài hơn khá nhiều.

Thần y của phòng khám nhỏ có thể trị được dứt điểm ung thư tuyến tụy nhanh chóng đến tai Vương Minh và Tử Hàm.

Suy cho cùng thì thời gian gần đây Vương Minh cũng đang cử rất nhiều nguồn nhân lực đi để hỏi thăm về những phương thuốc cổ truyền điều trị ung thư tuyến tụy cũng như các bác sĩ có tiếng.

Tất nhiên ông ta cũng không đi tìm phương thuốc cổ truyền để chữa bệnh thật, đó chỉ là những pha hành động diễn cho Hồ Thanh Sơn xem thôi.

Diệp Huyền Tần đã kế cho ông ta một phương thuốc chữa bệnh cực kì tốt.

Vương Minh và Tử Hàm cũng hiểu được rằng tin tức này được tung ra trong khoảng thời gian nhạy cảm thế không được bình thường cho lắm.

Tử Hàm đặt tờ báo xuống, hỏi: “Anh có suy nghĩ thế nào về chuyện này?”

Vương Minh hít thật sâu: “Tám đến chín mươi phần trăm là Hồ Thanh Sơn đặt sẵn cái bẫy cho chúng ta nhảy vào.”

Tử Hàm hỏi: “Thế tiếp theo đây chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Vương Minh: “Chúng ta tương kế tựu kế thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.