Thần Soái Hộ Quốc

Chương 413




Ngày hôm sau Lưu Béo lại vào phòng khám Thanh Xuân.

Thế nhưng lần này anh không tới một mình mà dẫn theo một đám phóng viên từ giới truyền thông và báo chí cùng với một cái băng rôn to đùng.

Trên băng rôn đó chính là mấy chữ “Bàn tay vàng trong ngành y tế, Hoa Đà sống” to thật to và vàng óng ánh, rực rỡ lấp lánh không gì sánh được.

Anh ta dẫn một đám phóng viên vọt vào trong phòng khám chẳng khác gì ong vỡ tổ, xúc động cầm lấy tay Từ Huy Hoàng.

“Bác sĩ Hoàng đúng là thần y, cảm ơn ông đã cứu lấy mạng tôi.”

Từ Huy Hoàng bỗng ngơ ngác.

Đây là bệnh nhân bị “dương hư” hôm qua đây mà?

Ông chỉ kê cho người nào mấy vị thuốc bổ thôi mà làm gì nói đến chuyện “cứu mạng” ghê quá vậy?

Từ Huy Hoàng nói: “Có chuyện gì ở đây thế? Tôi cứu mạng cậu khi nào?”

“Hôm nay tôi đến bệnh viện lớn để làm xét nghiệm, bác sĩ trong bệnh viện nói cơ thể tôi đã không còn vấn đề gì quá lớn nữa, tiếp tục nghỉ ngơi thêm vài ngày cho khỏe thì sẽ hết bệnh hoàn toàn. Ông đã chữa khỏi bệnh ung thư tuyến tụy của tôi thì rõ là cứu mạng tôi r rồi còn gì nữa?”

Từ Huy Hoàng lại càng không hiểu mô tê gì.

Cái gì mà ung thư tuyến tụy ấy, rõ ràng cậu béo này chỉ bị dương hư bình thường thôi mà.

Vả lại ung thư tuyến tụy đang là một câu hỏi cực kì hóc búa trong nên y học hiện nay, xác suất chữa khỏi bệnh không quá ba phần trăm, bản thân ông cũng không dám nói mình có thể chữa khỏi căn bệnh đó.

Ông vội vàng nói: “Chắc chắn là cậu nhầm lẫn gì ở đâu rồi…”

Lưu Béo nhanh chóng lấy sổ khám bệnh ra nói: “Bác sĩ Hoàng, ông đừng cố gắng khiêm tốn làm gì nữa, tôi đã mang theo cả sổ khám bệnh ở đây rồi cơ mà.”

Đám phóng viên báo chí bên kia lập tức chụp sổ khám bệnh tách tách liên hồi.

Từ Huy Hoàng nhìn lướt qua sổ khám bệnh và cau mày.

Hôm qua ông để không chỗ kết quả chẩn đoán không viết nhưng tại sao hôm nay lại lòi ra thêm bốn chữ “ung thư tuyến tụy” ở ngay đó thế kia.

Hơn nữa còn giống hệt với nét chữ của ông nữa.

Rốt cuộc chuyện này là sao thế?

Từ Huy Hoàng đang muốn nói điều gì đó nhưng Lưu Béo lại nhét vội băng rôn và cờ khen tặng vào trong tay ông.

Phóng viên nhanh chóng chụp hình tách tách.

Chụp ảnh xong thì Lưu Béo nhanh chóng dẫn mọi người đi và để lại một mình Từ Huy Hoàng đứng đó lạnh lẽo đìu huy trong gió.

Bệnh nhân đang xếp hàng khám bệnh đều giơ ngón tay cái lên và khen ngợi Từ Huy Hoàng.

“Bác sĩ Hoàng, ông đúng là Hoa Đà tái thế, bệnh ung thư mà ông cũng chữa khỏi được.”

“Bác sĩ Hoàng, tôi có một người họ hàng bị ung thư, mong là ông có thể ra tay cứu giúp một mạng người.”

“Tôi xem TV thấy mấy ông chuyên gia giáo sư trên đó chẳng bằng nổi một góc của bác sĩ Hoàng ấy, bác sĩ Hoàng ngồi ở cái chỗ bé ti1 này khám bệnh đúng là nhân tài không được trọng dụng.”

Từ Huy Hoàng dở khóc dở cười.

Bệnh nhân béo này thật là kỳ quái.

Ông làm bác sĩ trong ngành y tế mấy chục năm nay, đây là lần đầu tiên gặp được một bệnh nhân “nhiệt tình” đến mức này.

Ông cũng không suy nghĩ gì nhiều, tiếp tục ngồi xuống khám cho bệnh nhân.

Bên này, Lưu Béo dẫn một đám phóng viên đó tới nơi hoàn toàn không thấy bóng người qua lại.

Anh ta lấy một cái thùng trên xe xuống, mở ra, tên trong là những cọc tiền rực rỡ với mệnh giá cực kì lớn.

Lưu Béo cầm đống tiền đó chia cho đám phóng viên đang có mặt ở đây và nói: “Danh tiếng của bác sĩ Hoàng có thể nổi lên hay không là nhờ các anh chị quý nhà báo phóng viên ở đây đấy.”

Cánh phóng viên đều gật gù bày tỏ thái độ của mình.

“Anh cứ yên tâm, tối nay chắc chắn tên của bác sĩ Hoàng sẽ vang vọng khắp các ngóc ngách của thành phố Tân Hải này.”

“Tôi bảo đảm qua đêm nay thì bác sĩ Hoàng sẽ trở thành người cực kì nổi tiếng.”

“Tôi bảo chứ anh An Hiển này, bác sĩ Hoàng đã chữa khỏi căn bệnh ung thư của anh thật ư? Tôi không thể tung ra những tin tức giả được đâu.”

Lưu Béo nói: “Sổ khám bệnh đã nằm ở đây rồi, mọi người đều thấy thì tôi có thể nói dối được chắc? Yên tâm đi, đây chắc chắn là tin xác thực một trăm một trăm.”

Cánh phóng viên vội vàng gật đầu: “Thế thì tốt rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.