Thần Soái Hộ Quốc

Chương 371




Diệp Huyền Tần giơ tay lên, anh nhẹ nhàng túm lấy tay Răng Hô, sau đó vặn một cái…

Ba tiếng răng rắc vang lên liên tiếp!

Xương cánh tay và ngón tay của Răng hô gãy lả tả.

Chao ôi!

Răng Hô kêu gào thảm thiết, ngã sõng soài trên mặt đất.

Nhã Mẫn bị dọa phát điên đến nơi.

Tam Tần đã đánh trúng đầu súng.

Trên thương trường, năng lực của anh đã rất mạnh nhưng với sức mạnh của những người ở thế giới ngầm này thì nó không là gì cả.

Với tính cách của Răng Hô, chắc chắn sẽ không để yên cho Diệp Huyền Tần.

Cô ấy không màng tất cả, đẩy Diệp Huyền Tần ra ngoài cửa: “Mau đi đi, tạm thời trốn đi để tránh rắc rối trước đã.”

Răng Hô tức giận rống lên: “Con mẹ nó chứ, ngăn chúng lại, không được để tên nào chạy thoát.”

Không ít tên đàn em bắt đầu chặn kín cửa sổ để không cho Diệp Huyền Tần trốn thoát.

Răng Hô lại hô lên một tiếng với đám đàn em ngoài cửa: “Chó Đen, đừng làm loạn nữa, mau vào xử lý một người giúp tôi.”

Chó Đen sợ hãi, vội vàng dẫn mọi người tiến vào phòng.

Không ngờ anh Răng Hô lại xảy ra chuyện?

Rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể đụng vào anh Răng Hô chứ!

Răng Hô đã ra lệnh cho Chó Đen thì chắc chắn Chó Đen phải nghe theo.

Chó Đen mang theo năm tên đàn em chạy tới, thấy tình cảnh thảm hại của Răng Hô, hiện trường trước mắt vô cùng hỗn loạn.

Trên mặt Răng Hô vẫn còn hằn dấu năm ngón tay đỏ au.

Một cánh tay anh ta gục xuống, có vết đứt gãy, vết thương tràn lan, trông vô cùng kinh khủng!

Rốt cuộc đối phương đã ăn gan hùm độc gấu gì mà dám ra tay tàn độc như thế với Răng Hô!

Ánh mắt anh ta đảo qua một đám người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc là ai ra tay thế này.”

Răng Hô chỉ vào Diệp Huyền Tần nói: “Chính là tên khốn kiếp kia.”

Chó Đen tức giận gào lên: “Con mẹ nó chứ, các anh em, giết chết hắn cho tôi.”

“Đợi đã.” Đột nhiên Diệp Huyền Tần nói một tiếng.

Cho dù Nhã Mẫn đã bị dọa đến ngây người nhưng cô ấy vẫn đứng chắn trước mặt Diệp Huyền Tần: “Anh Răng Hô, anh Chó Đen, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Anh Răng Hô, thế này đi, tôi đồng ý cho anh 51% cổ phần, anh tha cho Tam Tần đi…”

Răng Hô tức giận: “Lũ chúng mày đừng có mà mơ, Hôm nay ông đây phải giết chết hai đứa mày, để toàn bộ hạng mục đó thuộc về ông đây.”

Nhã Mẫn còn định nói thêm vài câu thì bị Diệp Huyền Tần ngăn lại.

Anh ấn Nhã Mẫn ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng giải thích: “Chị Nhã Mẫn, chị cứ ngồi im ở đây, mọi chuyện để em giải quyết.”

Sau đó, anh quay người nhìn về phía đám Chó Đen: “Nhà của chị Nhã Mẫn là mấy người đập phá đúng không?”

Vẻ mặt Chó Đen vô cùng đắc ý: “Đúng vậy. Ông đây còn đang hận không thể đập tan nát nó đây.”

Đôi mắt Nhã Mẫn trừng lớn, không ngờ đám người này lại tới làm loạn nhà cô ấy!

Đáng chết!

Diệp Huyền Tần nói: “Tốt lắm, nể tình các người thành thật như vậy, tôi cũng sẽ cho các người chết một cách dễ dàng.”

Chó Đen nhếch mép: “Thằng điên, lên cho tao!”

Chó Đen dẫn theo đám người xông tới phía Diệp Huyền Tần.

A!

Nhã Mẫn sợ tới nỗi nhắm chặt mắt lại.

Cô ấy không đành lòng nhìn thấy Diệp Huyền Tần bị người ta đánh.

Từ nhỏ thân thể của Diệp Huyền Tần đã yếu ớt, thậm chí còn chẳng đánh lại nổi một cô gái như cô ấy.

Bây giờ phải đối mặt với sáu tên to lớn, làm sao mà anh chống đỡ nổi chứ!

Mọi người ai nấy đều có vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.

Dáng người Diệp Huyền Tần gầy gò, trông vô cùng mỏng manh, yếu đuối.

Mà đám người của Chó Đen đánh nhau suốt ngày, cơ thể cường tráng, chỉ cần một tên trong số đó cũng đủ sức đè nát Diệp Huyền Tần chứ nói gì đến sáu tên liên thủ.

Tên nhãi này đúng là muốn chết rồi.

Rất nhanh sau đó, đám người Chó Đen đã vây quanh Diệp Huyền Tần.

Liền sau đó, những tiếng đánh đấm không ngừng vang lên.

Lại không tới năm giây sau, cuộc chiến như một cú nổ lớn.

Đám người Chó Đen đều bị đánh bay ra ngoài.

Có người còn bay qua vỡ cả cửa sổ, văng ra khỏi phòng.

Có người bị đạp vào tường, thấm đẫm máu tươi trên mặt tường.

Đáng thương nhất vẫn là Chó Đen, đầu anh ta đập vào trần nhà như muốn vỡ ra, cả người như bị treo cổ, gục xuống, khẽ đung đưa, trông vô cùng đáng sợ.

Mà Diệp Huyền Tần vẫn đứng im một chỗ, đừng nói đến bị thương, ngay cả hơi thở cũng vô cùng bình tĩnh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.