Thần Soái Hộ Quốc

Chương 359




Nhìn thấy đội ngũ bốc mộ chuẩn bị phá bỏ phần mộ của mẹ mình, Từ Huy Hoàng bất lực tuyệt vọng, ông đau lòng gào khóc.

“Dừng tay lại!” Một giọng nói hùng hồn mạnh mẽ vang dội!

Đó là Từ Lam Khiết, Từ Nam Huyên và Diệp Huyền Tần đã trở về rồi.

Cảnh tượng trước mắt khiến Từ Lam Khiết và Diệp Huyền Tần như bị kim đâm vào tim.

Từ Lam Khiết vội vàng đẩy mấy tên vệ sĩ ra: “Cút ra chỗ khác, đừng có động vào cha tôi.”

Từ Huy Hoàng hét lên: “Lam Khiết, con đừng lo cho cha, phải giữ mộ bà con cho bằng được.”

“Bọn họ muốn dời mộ bà con ra ngoài.”

“Cái gì cơ?” Cả người Từ Lam Khiết run lên: “Muốn dời mộ? Tại sao lại dời mộ? Đây là ý của kẻ nào!”

Lý Khả Diệu nói: “Là ý của ông nội con.”

“Cái gì?” Từ Lam Khiết không thể tin vào mắt mình, cô nhìn Từ Hiên Lâm chằm chằm: “Ông nội, đó là vợ của ông, sao ông có thể tàn nhẫn như vậy?”

“Cút!” Từ Hiên Lâm tức giận dựng râu trừng mắt: “Người lớn không chấn chỉnh, người sau ắt sẽ loạn, Từ Huy Hoàng đã bất hiếu, mày lại càng bất hiếu!”

“Đến tao mà mày cũng dám lên giọng dạy đời sao hả?”

“Mau, dời mộ ra ngoài cho tôi. Ai dám cản thì đánh gãy chân bọn họ cho tôi!”

“Khoan đã nào.” Từ Hiên Thắng đột nhiên lên tiếng: “Từ Hiên Lâm, đừng làm việc không hợp với đạo làm người như vậy.”

“Tuy nói vợ của ông có lỗi với ông, nhưng dù sao cũng đã hạ sinh cho nhà họ Từ chúng ta một đứa nhỏ, không có công lao cũng có khổ lao đấy thôi.”

“Chúng ta đừng vội đuổi cùng giết tuyệt như vậy, cho bọn họ một cơ hội cũng không sao.”

Cuối cùng cũng thấy cơ hội quay đầu, Từ Huy Hoàng vội vàng hỏi: “Cơ hội gì?”

Từ Hiên Thắng nói: “Đưa hạng mục Tình Yêu Khuynh Thành cho bọn tôi thì chuyện dời mộ coi như thôi.”

Rõ rồi!

Cả nhà Từ Lam Khiết đều hiểu cả rồi.

Hóa ra việc dời mộ chỉ là một cái vỏ bọc mà thôi, bọn người kia đang lấy ngôi mộ của bà ra để đe dọa bắt bọn họ giao lại hạng mục Tình Yêu Khuynh Thành!

Từ Huy Hoàng nản lòng: “Ra là như vậy!”

“Tôi đánh giá thấp độ vô liêm sỉ của các người quá rồi!”

“Yên tâm, Tình Yêu Khuynh Thành là nỗ lực cả nửa cuộc đời của Lam Khiết, cho dù tôi là cha, nhưng tôi cũng sẽ không nói giúp đâu, sẽ không bao giờ khiến con gái tôi phải chịu thiệt thòi.”

“Tôi có chết cũng không giao hạng mục Tình Yêu Khuynh Thành cho các người.”

Từ Hiên Lâm uy hiếp: “Vậy thì dời mộ thôi.”

Từ Huy Hoàng cười đến tuyệt vọng: “Đến chết tôi còn không sợ thì dời mộ có là gì?”

Từ Hiên Lâm: “Ha ha, cái này là cái mày gọi là hiếu thuận với mẹ sao? Đúng là không hơn gì thứ đạo đức giả!”

“Nào, dời mộ đi!”

Từ Lam Khiết vội la lên: “Dừng tay, dừng tay lại hết cho tôi.”

“Hạng mục Tình Yêu Khuynh Thành, tôi đồng ý giao nó cho ông.”

Từ Huy Hoàng nóng nảy nhìn con: “Lam Khiết, con nói nhảm cái gì vậy hả? Đó là tâm huyết cả nửa đời của con, con không thể vì lợi ích cá nhân của cha mà làm tổn hại tâm huyết của mình.”

Từ Lam Khiết thở dài: “Cha, cha đừng nói lung tung. Bà nội trước khi còn sống đã phải chịu đựng quá nhiều rồi, nếu bà đã chết rồi mà cũng không an nghỉ, con biết cha sẽ áy náy cả một đời.”

“Tiền không có thì có thể kiếm lại, không sao đâu.”

“Nhưng…” Từ Huy Hoàng vẫn không chịu.

Từ Lam Khiết ngăn ông lại: “Cha, lần này cha cứ nghe lời con đi.”

Hai mắt Từ Huy Hoàng đỏ ửng lên, nhất thời không biết nên nói cái gì với đứa con gái này.

Lý Khả Diệu không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, bà ôm lấy Từ Lam Khiết, bật khóc: “Lam Khiết tội nghiệp của mẹ, cuộc đời của con thật quá khổ sở mà.”

“Làm sao con lại đầu thai làm đứa con gái của kẻ bất lực Từ Huy Hoàng kia chứ?”

“Ở ngoài bị người ta khi dễ cũng không tính đi, hiện giờ còn bị người thân của cha con coi thường… Con gái, mẹ có lỗi với con, không thể tìm cho con một người cha bản lĩnh.”

Từ Huy Hoàng càng tự trách bản thân, vùi đầu thật sâu.

Mà Từ Hiên Thắng thì rất phấn khích.

Cuối cùng Từ Lam Khiết cũng không biết nói thế nào.

Từ Hiên Thắng vội vàng nói: “Đức Lương, hợp đồng chuyển nhượng hạng mục Tình Yêu Khuynh Thành, ký đi.”

“Mau đưa Từ Lam Khiết ký vào.”

Từ Đức Lương vội vàng gật đầu, cầm một bản hợp đồng đi đến đưa cho Từ Lam Khiết.

Từ Lam Khiết định đưa tay ra nhận lấy, không nghĩ tới một bàn tay to lớn khác đã giành lấy hợp đồng trước rồi xé thành trăm mảnh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.