Thần Soái Hộ Quốc

Chương 335




Mọi người đều không hiểu nổi nhìn về phía người đó: “Làm sao vậy?”

Tên đeo kính nghiêm túc nói: “Nếu anh ta đã dám cả gan gọi thẳng tên đại ca Long và xông vào đây, chắc hẳn phải có đủ tự tin.”

“Đại ca Long thường dạy dỗ chúng ta rằng không nên ai cũng xem là kẻ thù mà tùy tiện ra tay.”

Đám thuộc hạ lập tức phản đối.

“Anh xem, anh ta ăn mặc rách nát thế kia có thể có chỗ dựa gì chứ.”

“Đúng là một tên kém cỏi, trên thắt lưng anh ta còn đeo chìa khóa xe Santana kìa.”

“Cho dù có chỗ dựa thì cũng chẳng có tư cách tới đây gây chuyện.”

“Đại ca Long của chúng ta là chủ ở đây, lẽ nào anh ta còn mạnh hơn cả đại ca Long?”

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng bọn họ vẫn quyết định sẽ giao Diệp Huyền Tần cho Bạo Long xử lý.

Đám người vây quanh Diệp Huyền Tần, dẫn anh tới tầng hai, đi về phía phòng của Bạo Long.

Tên đầu trọc uy hiếp nói: “Tên nhãi, tôi khuyên anh nên biết điều một chút, ngoan ngoãn phối hợp, đừng có mà chống đối.”

“Nếu không, ông đây cho mười cái vả là mày choáng váng luôn.”

Diệp Huyền Tần cười lạnh đáp lại: “Mười cái tát mới choáng váng? Chút bản lĩnh kém cỏi này mà cũng không biết xấu hổ mang ra khoe à?”

“Có tin là tôi chỉ cần cho anh một cú là anh choáng váng luôn không.’

Tên đầu trọc tức giận: “Đi mẹ mày đi, khoác lác nó vừa thôi. Một cái tát mà có thể khiến người ta choáng váng, trừ khi tay mày là tay sắt.”

Diệp Huyền Tần cười nói: “Chờ lát nữa tôi sẽ chứng minh cho mà xem.”

Sau đó, đám người tiến vào phòng Bạo Long.

Tên đeo kính gõ cửa phòng, bên trong ngay lập tức truyền đến giọng nói của Bạo Long: “Ai đó?”

Tên đeo kính vội nói: “Anh Long, có người tới chỗ chúng ta gây chuyện, em đưa người tới cho anh xử lý.”

Bạo Long đáp: “Vào đi.”

Đám người xô đẩy nhau, đẩy mạnh Diệp Huyền Tần vào trong phòng.

Bạo Long vẫn chưa ngẩng đầu lên, vẫn cắm cúi xem báo cáo: “Dám tới chỗ tôi gây chuyện, đúng là gan to bằng trời.”

Tên đầu trọc lập tức nịnh nọt nói: “Anh Long, phải xử lý tên nhãi này thế nào đây? Hay là cho anh ta tàn phế đi?”

Bạo Long đáp: “Đánh cho một trận rồi ném ngoài, đánh gãy tay chân thì thôi bỏ đi, hôm nay là ngày vui, tôi không muốn thấy máu.

Tên đầu trọc lập tức vâng lời: “Vâng, em biết rồi.”

Nói rồi, tên đầu trọc định kéo Diệp Huyền Tần ra ngoài.

Diệp Huyền Tần bỗng nhiên cười lớn: “Bạo Long, anh Long? Đúng là lớn giọng thật.”

Nghe được giọng nói Diệp Huyền Tần, cả người Bạo Long run lên.

Anh ta vội vàng ngẩng đầu.

Sau khi xác nhận đúng là Diệp Huyền Tần, đầu anh ta choáng váng, cả người mềm nhũn ngã từ trên ghế xuống.

Anh Diệp Huyền Tần!

Mẹ nó chứ, thật sự là anh Diệp Huyền Tần!

Không ngờ Diệp Huyền Tần mà anh ta luôn tôn sùng lại bị mấy tên nhãi này bắt nạt.

Chuyện này còn đáng sợ hơn cả chạm vào đuôi hổ nữa!

Tên đầu trọc đẩy Diệp Huyền Tần sang một bên, hùng hùng hổ hổ nói: “Câm miệng, tên vô dụng này.”

“Còn dám gọi thẳng tên anh Long, ông đây đánh chết mày.”

“Dừng tay, mau dừng tay lại!” Bạo Long giận dữ hét lên, trực tiếp nhảy ra từ phòng làm việc, tát cho tên đầu trọc một cái: “Mẹ nó chứ, mày dám vô lễ với anh Diệp Huyền Tần à, muốn chết sao.”

Thế này là thế nào?

Mọi người đều hoảng sợ, ngơ ngác nhìn Bạo Long.

Bạo Long đánh tên đầu trọc?

Hơn nữa nguyên nhân còn là do anh ta vô lễ với tên nhãi kia?

Tên nhãi này quả nhiên không hề đơn giản.

“Anh Long, anh… anh đánh em? Tên đầu trọc không tin nổi nhìn Bạo Long.

Bạo Long tức giận quát: “Đánh mày? Ông đây còn đang muốn đánh chết mày luôn đây này.”

Nói rồi, anh ta lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tần: “Anh Diệp Huyền Tần, xin lỗi anh, xin lỗi anh, là em không biết dạy bảo thuộc hạ, để chúng xúc phạm đến anh, em đáng chết.”

“Anh yên tâm, hôm nay em nhất định sẽ đòi lại công bằng cho anh.”

Giờ phút này đám thuộc hạ của Bạo Long đều sợ đến nỗi không còn chút sức lực nào.

Không ngờ đại ca Bạo Long của bọn họ lại quỳ trước mặt tên nhãi kia.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.