Thần Soái Hộ Quốc

Chương 330




Cây kim bắn thẳng vào cánh quạt đang quay, cánh quạt ngay lập tức đứt gãy.

Chiếc quạt treo trên cao rơi xuống, đáp thẳng vào bàn họp.

Cốc chén trên bàn rơi loảng choảng, nước bắn tung tóe lên những người ngồi xung quanh.

Người nhà họ Từ bị dọa sợ chạy tán loạn.

Người nhà Từ Lam Khiết cũng sợ hãi tránh ra.

Xong rồi!

Diệp Huyền Tần vẫn là không giữ được bình tĩnh mà ra tay.

Anh gây ra chuyện lớn rồi!

Quả nhiên, Từ Hiên Thắng vô cùng tức giận: “Diệp Huyền Tần, anh… anh muốn chết sao!”

“Con mẹ nó chứ ai cho anh ăn gan hùm làm xằng làm bậy ở chỗ này giễu võ giương oai vậy.”

Từ Lam Khiết không ngừng giải thích thay cho Diệp Huyền Tần: “Ông ơi, chuyện này là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi.”

“Theo cháu thấy là do quạt lâu năm không được sửa chữa, đã cũ lắm rồi nên mới rơi xuống, không liên quan tới Diệp Huyền Tần đâu.”

Tư Huy Hoàng cũng vội vàng nói: “Đúng vậy chú hai, vừa rồi, Diệp Huyền Tần nhà cháu cũng không hề động tới quạt.”

Tốc độ của cây kim quá nhanh nên mọi người cũng không thể thấy rõ.

Từ Đức Lương tức giận mắng lớn: “Câm miệng, sự thật đã rõ rành rành ra đấy mà các người còn giải thích cái gì hả?”

“Vừa rồi Diệp Huyền Tần còn nói muốn tất cả chúng ta đều phải đúng, anh ta vung tay một cái quạt trần lập tức rơi xuống, chẳng lẽ tất cả những điều này đều là trùng hợp sao?”

Từ Nam Huyên cũng nói: “Ông ơi, mọi người đánh giá Diệp Huyền Tần quá cao rồi.”

“Anh ta làm sao có thể vẫy tay một cái mà khiến cho quạt trần rơi xuống chứ, anh ta chỉ là một tên ăn bám thôi?”

“Việc này chỉ là trùng hợp thôi, quạt trần lâu năm không được sửa chữa nên bị rơi thôi.”

Từ Nam Huyên không phải đang giải thích thay cho Diệp Huyền Tần mà cô ta chỉ nói thật lòng những gì mình nghĩ.

Mọi người dần bình tĩnh trở lại.

Lời của Từ Nam Huyên có vẻ có lý.

Diệp Huyền Tần là một tên ăn bám, sao anh có thể vẫy tay một cái mà khiến quạt trần rơi xuống chứ? Đúng là một chuyện nực cười.

Từ Hiên Thắng nói: ‘Nể tình các người giao Tập đoàn Diệp Linh cho tôi nên tôi không truy cứu chuyện này.”

“Chỗ này không thể ngồi nữa, chúng ta tới khách sạn dùng tiệc đi.”

Lúc này trong phòng vô cùng hỗn loạn, trên bàn ghế đều là nước, không thể nào ngồi được nữa.

Mọi người đều đồng loạt gật đầu đồng ý.

Từ Hiên Thắng nhìn về phái Từ Đức Lương nói: “Đức Lương, cháu bảo người ở khách sạn Hà Lan chuẩn bị tiệc cho mọi người đi.”

Từ Đức Lương gật đầu: “Vâng, cháu sẽ sắp xếp ổn thỏa thưa ông.”

“Có điều, cháu vẫn có một vài điều cảm thấy không rõ.”

Từ Hiên Thắng đáp lại: “Nói đi.”

tđh nói: “Vì sao chúng ta phải chọn khách sạn Hà Lan chứ.”

“Với năng lực của nhà họ Từ chúng ta, chắc chắn có thể chọn một khách sạn cao cấp hơn.”

Từ Hiên Thắng ngay lập tức giải thích: “Chuyện này cháu vẫn chưa biết rồi. Ông hỏi cháu, cháu không biết thế lực đằng sau khách sạn Hà Lan là gì sao?”

Từ Đức Lương nói: “Nghe nói bên trong khách sạn Hà Lan là một sòng bạc, là một ngành công nghiệp ngầm của đại ca Gấu đen ở Thành phố Giang.

Từ Hiên Thắng gật đầu: “Đúng vậy, đó là trước đây.”

“Gần đây, có một kẻ bí ẩn thu mua lại địa bàn ngầm này, hiện giờ chỗ đó đã vào tay anh ta.”

Mọi người nghe vậy đều bàn tán sôi nổi.

“Ồ, chuyện này từng gây ầm ỹ một thời gian, tôi cũng từng nghe nói.”

“Mọi người đều nói kẻ bí ẩn đó vô cùng kỳ lạ, hạ gục năm trăm đàn em của đối phương, năm trăm tên còn lại không biết tung tích ở đâu.”

“Chuyện này… quá vô lý rồi, kẻ bí ẩn đó cũng đâu phải thần tiên hạ phàm?”

“Cho dù có vô lý thì cũng không thể phủ nhận kẻ thần bí đó vô cùng mạnh.”

Bọn họ sôi nổi bàn tán nhưng lại không hề hay biết kẻ thần bí đó đang đứng trước mặt họ ngay lúc này.

Thậm chí họ còn đang chế giễu anh là kẻ ăn bám.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.