Thần Soái Hộ Quốc

Chương 314




“Hừ, tên Bạo Long đó, dám phụ lòng Vương Minh ngài đây, đáng chết.”

“Tôi thấy để nó chết cũng là dễ dàng cho nó quá rồi, tôi muốn hành hạ nó một chút, để cho nó sống không bằng chết.”

Vương Minh gật đầu một cái, thoáng nhìn đồng hồ nói: “Bây giờ mọi chuyện cũng sớm kết thúc rồi, mọi người cũng trở về đi.”

Mọi người lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Ai là người có thể tới Tân Hải sớm hơn một bước, ai là người có thể nắm được miếng mồi ngon Tân Hải kia.

Kết quả vừa mới đi tới trước cửa, một tên mặc đồ đen hốt hoảng chạy vào nói: “Ngài Vương Minh, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Đám côn đồ kia lập tức dừng bước lại, tò mò nhìn tên mặc đồ đen kia.

Vương Minh trừng mắt nhìn tên mặc đồ đen đó, tức giận quất: “Hừ, la hét om sòm, còn ra thể thống gì.”

“Chuyện gì không ổn.”

Người mặc đồ đen kia nói: “Kế hoạch vây quét, thất bại rồi.”

“Năm trăm anh em vây quét Diệp Huyền Tần, toàn bộ đều mất liên lạc, lại vừa có tin tức xác nhận, Diệp Huyền Tần đã trở lại Tân Hải.”

“Thậm chí, ba trăm tên ở Tân Hải đã xông vào địa bàn ngầm của thành phố Giang, ngay lúc không gặp bất kỳ tình huống chống đối nào, thành công chiếm được thành phố Giang rồi.”

Cái…cái gì!

Con ngươi mọi người ở đó lập tức co rút lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào tên mặc đồ đen.

Năm trăm người vây quét Diệp Huyền Tần, toàn bộ đều mất liên lạc!

Diệp Huyền Tần đã trở lại địa bàn của hắn, thành phố Tân Hải!

Thậm chí, ba trăm tên đàn em của anh đã chiếm đóng thành phố Giang!

Ba cái tin này, từng cái từng cái đều kinh hoàng, cả đám hoảng sợ tột đỉnh!

“Không thể nào…không thể nào!” Mới vừa rồi còn khiển trách tên mặc đồ đen kia “La hét om sòm”, Vương Minh vào lúc này cũng không ngừng đập bàn, tức giận khôn nguôi.

“Tên Diệp Huyền Tần đó trừ phi là thần, nếu không tuyệt đối không thể đỡ nổi mấy trăm tên côn đồ được.”

“Cho dù là anh em tốt Tử Hàm của ta, chỉ sợ cũng không làm được một điểm đó.”

“Mấy người có ai có cách liên lạc với Gấu Đen, lập tức gọi cho nó.”

“Em có.” Có người xung phong nhận việc, gọi điện thoại cho Gấu Đen.

Nhưng mà…

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Vương Minh trước giờ vững chắc như núi, ngay lúc này cũng không còn cách nào bình tĩnh được nữa, hai chân nhũn ra, chậm rãi ngồi về chỗ.

Mới vừa rồi, ông ta còn khoe khoang khoác lác, Diệp Huyền Tần chết rồi, địa bàn ngầm ở Tân Hải để cho chính bọn họ chia nhau coi quản.

Còn muốn trừ khử luôn Bạo Long!

Bây giờ, một mình Diệp Huyền Tần lại xoay chuyển “tình hình tốt đẹp” đó.

Diệp Huyền Tần hung hăng vả vào mặt ông ta!

Vương Minh như ông ta lại bị người khác vả vào mặt!

Nực cười, hoang đường, khó tin.

Đám côn đồ ở phía cửa kia đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Nội tâm bọn họ sớm đã ngập tràn sợ hãi!

Không phải khiếp sợ Diệp Huyền Tần có năng lực thông thiên.

Mà là khiếp sợ Vương Minh như vậy lại để thua, thua một cách lồi lõm.

Sau khiếp sợ, còn có chút khó xử.

Khó xử thay cho Vương Minh.

Vương Minh ngay lúc này cũng không có mặt mũi nào đối mặt với đàn em như bọn họ nữa rồi.

Vương Minh uống ngụm trà, điều chỉnh lại tâm tình.

“Điều tra, đi điều tra cho ta!”

“Tên Diệp Huyền Tần khẳng định là không đơn giản như vậy!”

“Tuân lệnh.” Tên mặc đồ đen đáp một câu, vội vàng rời đi.

Tử Hàm hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi ra ngoài.

Mệnh lệnh vừa rồi của Vương Minh, không phải nói cho tên mặc đồ đen, mà là nói cho Tử Hàm.

Mọi người ở đó trong lòng lại thêm một cái kinh ngạc.

Tử Hàm, đích thân ra tay.

Mười mấy năm qua, lần đầu tiên thân tín của Vương Minh là Tử Hàm đích thân ra tay.

Bệnh viện Đông y ở thành phố Giang là bệnh viện tư thuộc quyền sở hữu của nhà họ Trịnh giàu nhất ở thành phố Giang.

Ở trong phòng bệnh vip nhất của bệnh viện, Trịnh Hà cùng Trịnh Mỹ Linh đang nằm trên giường bệnh dưỡng thương.

Cha bọn họ là Trịnh Quốc Khánh ngồi ở giữa.

Trịnh Hà nói: “Cha, cha có thể nói một tiếng với Gấu Đen, để Gấu Đen tha cho Diệp Huyền Tần một mạng không.”

“Con muốn tự tay giết chết tên súc sinh đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.