Thần Soái Hộ Quốc

Chương 2196




Chương 2196

“Tôi xem trọng cửa hàng quần áo của cô, tin chắc một ngày nào đó nhãn hiệu này sẽ trở thành nhãn hiệu lớn như nhãn hiệu Lý Ninh vậy.”

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Từ Lam Khiết vội vàng nói: “Cảm ơn anh Hạ đã nhìn rõ sự việc, còn giúp chúng tôi lấy lại công bằng như vậy. Ơn lớn này không lời cảm ơn nào hết được, hôm nào tôi sẽ đến nhà chào hỏi nói lời cảm ơn đàng hoàng.”

Mọi người vây quanh cũng ồn ào mắng nhiếc Lý Quế Hoa.

“Hừ, lớn tuổi rồi còn làm ra chuyện xấu xa này, thật sự là già mà không đứng đắn.”

“Trách không được con của bà ở nông thôn trồng trọt, loại người này cũng không bồi dưỡng ra loại tốt lành gì đâu.” “Hừ, bà ta còn có cháu, bà ta làm gì ra dáng một bà nội tốt chứ.” Nhưng đúng vào lúc này, phía ngoài truyền tới một giọng điệu uy nghiêm oai phong.

“Xảy ra chuyện gì vậy, sao lại náo nhiệt như vậy?”

Mọi người lập tức nhìn qua chỗ tiếng kêu. Ngoài cửa là một người đàn ông mặc áo kiểu cách tân, mang theo kính cận từ từ đi tới.

Khí thế của người kia vô cùng mạnh mẽ, khí khái mạnh mẽ mười phần.

Hạ Nhất Hàng thấy người kia thì lập tức căng thẳng thần kinh.

Vị này là lãnh đạo thành phố, là người chuyên quản lý công tác của anh ta, có thể nói là lãnh đạo cấp trên của anh ta.

Ngày bình thường vị lãnh đạo này vẫn luôn không ra ngoài, ngày hôm nay sao lại chạy tới đường phố sầm uất nhộn nhịp như này.

Hạ Nhất Hàng vội vàng nghênh đón: “Lãnh đạo, sao ngài lại tới đây?”

Lãnh đạo già kia hơi gật nhẹ đầu: “Ừm, hôm nay là ngày tôi nghỉ ngơi nên tùy tiện đi dạo chơi một chút.”

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Hạ Nhất Hàng giới thiệu cho Từ Lam Khiết một tiếng: “Tổng giám đốc Từ, tôi giới thiệu với cô vị này một chút, vị này chính là lãnh đạo trong thành phố, bí thư Trương. Hôm nay lãnh đạo xuống thành phố thị sát chút việc nên nhất định phải phối hợp thật tốt đó. Bí thư Trương, đây là Từ Lam Khiết một chủ xí nghiệp lớn trong top mười cả nước, có lẽ ngài đã nghe qua.”

Từ Lam Khiết vội vàng chủ động chào hỏi bí thư Trương: “Trong lúc gấp gáp, Bí thư Trương lại tới thị sát công việc thành phố này, đó chính là may mắn của chúng tôi.”

“Nhanh lên, chuyển tới cho bí thư Trương một cái ghế dựa nào.”

Bí thư Trương lãnh đạm nói: “Không cần, tôi không ngồi đâu, tôi muốn hiểu rõ vấn đề ở đây xong thì đi thôi. Hạ Nhất Hàng, chuyện gì xảy ra vậy? Người phụ nữ sao lại ngồi xổm trên mặt đất? Cậu phạt người ta à?”

Lý Quế Hoa nghe thái độ kia của bí thư Trương thì lập tức ý thức được đây chính là cứu binh mà người phía sau phái tới dọn dẹp cho bà ta.

Bà ta vui sướng muốn điên luôn, thật sự không nghĩ tới người sau lưng lại là lãnh đạo trực tiếp của Hạ Nhất Hàng. Ha ha, lần này nói không chừng bà ta có thể giáo huấn Hạ Nhất Hàng một trận để báo thù rửa hận.

Lý Quế Hoa lập tức mở cở trong lòng.

Hạ Nhất Hàng vội vàng nói: “Bí thư Trương nói quá lời rồi, sao tôi dám vận dụng tư hình chứ. Bí thư Trương chuyện là thế này. Bà ta là một kẻ cắp chuyên nghiệp, vừa mới hết hạn tù được thả ra mới một tuần, kết quả không biết hối cải lại trộm tiền gần một trăm triệu.

Trộm xong thì thôi đi còn chạy tới đây tiêu xài không còn một đồng, còn giả vờ nói quần áo của người ta thế này thế kia. Kết quả vừa vặn bị tôi bắt được, tôi đang muốn dẫn bà ta trở về ghi khẩu cung đây. Bí thư Trương, trước hết tôi dẫn bà ta đi cái đã, mọi người vây xem đông như vậy đúng là không dễ nhìn chút nào.”

Bí thư Trương lạnh lẽo nói: “Từ từ đã. Hạ Nhất Hàng, tôi hỏi cậu, cậu có chứng cứ là bà ấy trộm tiền không?”

Hạ Nhất Hàng cau mày nói: “Cái này… Tạm thời không có chứng cứ xác thực! Chỉ là bà ta từ trong tù mới được thả ra, làm sao có được số tiền gần trăm triệu như vậy? Ngay chính bà ta cũng không có cách nào nói rõ số tiền một trăm triệu này là từ đâu mà có.”

Bí thư Trương lạnh lùng nói: “Hừ, không có chứng cứ lại bắt người lung tung, ai cho cậu quyền lợi này hả? Chỉ dựa vào việc cậu phỏng đoán sao? Cậu phỏng đoán thì khi nào có tác dụng hơn cả chứng cứ rồi hả?”

Hạ Nhất Hàng vội vàng giải thích: “Bí thư Trương hiểu lầm rồi, đúng chuyện này là do tôi nói sai, tôi nói chuyện không cẩn thận. Tôi muốn dẫn bà ta đi điều tra, không phải tội trộm cắp mà là tội xâm phạm danh dự của cửa hàng người ta. Bà ta cầm thứ sản phẩm kém chất lượng tới giả vờ nói là của cửa hàng này, chạy tới trả hàng còn cố ý sử dụng bộ quần áo này để bôi nhọ danh tiếng của cửa hàng này.”

Bí thư Trương lại hỏi ngược lại: “Chứng cứ đâu? Cậu xuất ra được chứng cứ xác thực thì nói tiếp.”

“Hả?” Hạ Nhất Hàng như bị rơi vào mơ hồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.