(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 1977
Lúc trước Diệp Huyền Tần từng nhiều lần ở bệnh viện cùng Phương Như và Tống Thanh Nhàn, trên người xác thực lưu lại không ít mùi thuốc.
Vừa nghe Tiết Mộng Huyền nói vậy, trong ánh mắt các vị hương thân nhìn Diệp Huyền Tần đã nhiều thêm một tia cháy bỏng cùng trông đợi.
Người đàn ông thô kệch kia tục tằng mắng: “Thả mẹ mày cái chó má, mày là mũi chó à, mùi thảo dược cũng ngửi ra được?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Tôi là bác sĩ duy nhất ở đây, chỉ có tôi mới có thể cứu mạng con cô”
“Nếu cô dám tiếp tục cầu xin hắn, tôi bảo đảm sẽ không chữa bệnh cho con của cô, cô cứ chờ nhặt xác con di.”
Tiết Mộng Huyền do dự, nhưng cuối cùng vẫn cắn rằng, hạ quyết tâm, đau khổ cầu xin Diệp Huyền Tần.
“Xin ngài, cầu xin ngài cứu con tôi! Chỉ cần ngài đồng ý, ngài muốn làm gì tôi tôi cũng đều bằng lòng.”
Mẹ nó!
Người đàn ông thô kệch nổi trận lôi đình: “Tiết Mộng Huyền, cô xong đời rồi, mày mẹ nó xong rồi!”
Diệp Huyền Tần hít sâu: “Được, tôi có thể giúp cô.” Tiết Mộng Huyền vui mừng quá đỗi, vội vàng dẫn Diệp Huyền Tần vào phòng.
Người đàn ông thô kệch lập tức uy hiếp: “Đệt, tên mới tới kia, mày mẹ nó nếu dám lo chuyện bao đồng, ông đây bảo đảm làm đầu mày nở hoa.
Diệp Huyền Tần không để ý tới hắn ta, tiếp tục đi về hưởng phòng của Tiết Mộng Huyền.
“Mày mẹ nó chán sống rồi!” Gã lực lưỡng tục tăng tức giận mắng một câu, xông lên muốn giáo huấn Diệp Huyền Tân.
Tiết Mộng Huyền kinh hãi, vội dang hai tay, bảo vệ Diệp Huyền Tần: “Vương Năm, có gì cứ nhắm vào tôi, đừng tổn thương ngài ấy “Được, hôm nay tao chơi chết mày trước!” Người đàn ông thô kệch duỗi tay hướng về phía khuôn mặt Tiết Mộng Huyền “chăm sóc”.
Ngay lúc đó, Diệp Huyền Tần phóng ra một đạo kình lực, toàn bộ hướng người gã đàn ông thô kệch kia mà áp xuống.
Nháy mắt, gã đàn ông kia như bị cả ngọn núi áp đỉnh, đứng thẳng không xong: “thình thịch” một cái quỳ rạp xuống đất.
Phốc!
Đám người không rõ chân tướng phì cười.
Tên Vương Năm này trước kia, ỷ bản thân biết y thuật, các hương thân đều cần nhờ cậy hắn ta, ở nơi này tác oai tác quái, không người nào dám chọc đến.
Giờ thế mà lại chủ động quỳ trước mặt một kẻ mới đến, thật là buồn cười.
Mà giờ phút này Vương Năm rành rành là sững sờ đến lặng người.
Hắn ta làm sao cũng không nghĩ ra, vừa rồi đến tột cùng đã xảy ra cái quái gì. Cảm giác giống như có một đầu voi đè lên người mình, hằn ta không thể không uốn gối quỳ xuống.
Thật mẹ nó gặp quỷ.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Chờ hắn ta phục hồi lại tinh thần, Diệp Huyền Tần đã vào phòng Tiết Mộng Huyền rồi.
Vương Năm tức giận mắng một câu, cũng vội vàng vọt vào.
Diệp Huyền Tần trong nháy mắt bước vào phòng, trong nội tâm không khỏi dâng lên một trận xúc động.
Trên giường bệnh trong phòng có bốn đứa nhỏ đang năm.
Tuổi của bốn đứa nhỏ này thoạt nhìn cũng xấp xỉ nhau, không hơn kém quá một tuổi.
Khuôn mặt có điểm giống nhau, hẳn là đều là con của Tiết Mộng Huyền.
Đã nghèo vậy rồi, còn sinh nhiều con như thế, nuôi lớn được mới là lạ.
Bốn đứa nhỏ xanh xao vàng vọt, hơi thở thoi thóp, nằm ở trên giường không nhúc nhích, tựa hồ đã ngất đi.
Diệp Huyền Tần bước đầu kết luận, chúng nó vì suy dinh dưỡng dẫn đến cơ thể suy yếu.
Anh kiểm tra cho bốn đứa nhỏ, quả nhiên không ngoài dự đoán.
Tiết Mộng Huyền lòng nóng như lửa đốt, hỏi: “Thưa ngài, con tôi thế nào rồi?”
Diệp Huyền Tần: “Không sao, chỉ là thiếu dưỡng chất, thân thể không có cách nào bổ sung năng lượng, dẫn tới thân thể suy yếu mà thôi.”
“Bổ sung thêm một chút thức ăn giàu dinh dưỡng là được.
Tiết Mộng Huyền nhíu chặt mày: “Không thể nào, mỗi ngày con tôi đều được ăn thịt, sao có thể suy dinh dưỡng.”
Ô?
Mỗi ngày đều ăn thịt?
Với điều kiện sinh hoạt như này, làm sao có thịt ăn mỗi ngày được.
Thấy Tiết Mộng Huyền không tin, Diệp Huyền Tần tiện tay móc trong túi áo ra một viên đường, nhét vào miệng đứa nhỏ.
Đường, là chất có thể cung cấp nhiều năng lượng cho thể nhất.
CO
Đường trong miệng dần hòa tan, bốn đứa nhỏ cũng dần dần hồi sức.
Bọn nó chậm rãi mở mắt ra, suy yếu nói: “Mẹ ơi, con… con muốn uống nước.
Tiết Mộng Huyền tức khắc hạnh phúc quá mà khóc, con rốt cuộc cũng tỉnh rồi.
Cô ta vội vàng nức nở nói: “Được, được, mẹ đi nấu nước cho con ngay đây. Con ngoan, chờ mẹ.”
Tiết Mộng Huyền nói, trở nên bận rộn đến luống cuống tay chân, đi đun nước cho con uống.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");