Thần Soái Hộ Quốc

Chương 1906




Chương 1906

Vậy… Được rồi.

Lý Mỹ Quyên không còn cách nào khác cuối cùng đành phải đồng ý chuyển tất cả số tiền ba mươi lăm triệu trong tay mình sang cho Tổng Văn Đức.

Thực tế căn bản Tống Văn Đức không định dùng số tiền này để mua quà tặng, ông ta muốn nuốt riêng.

Ông ta không cam lòng buông tha cho bất kỳ lợi ích nào dù là nhỏ nhất.

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Phía bên này, Phương Tuấn Bình và Chachai đang đi thẳng đến một ngôi chùa cũ nát.

Ngôi chùa cũ nát này chính là nơi ở của Quyền vương Độc Cô Cầu Bại.

Người ta đồn rằng sát khí trên người quyền vương quá mạnh, ham thích giết người, bình thường anh ta khó có thể khống chế được bản tính của mình, không cần thận sẽ làm hại người khác, cho nên ông ta phải ở trong ngôi chùa rách nát này, lợi dụng hào quang của đức Phật để áp chế tính khát máu trên người.

Hai người đẩy cánh cửa chùa ra, ván cửa cũ kỹ rung động phát ra tiếng kêu “Cọt kẹt” giống như tiếng niệm chú của mụ phù thủy, khiến người ta sởn cả gai ốc lên.

Bọn họ từ từ đi đến Phật đường, cuối cùng khi đến chỗ Phật tượng khổng lồ trong phật đường hai người đã gặp được Quyền vương Độc Cô Cầu Bại.

Quyền vương mặc áo bào của nhà sư, nhưng không thể che giấu được cơ bắp cường tráng mạnh mẽ trên người ông ta, ông ta ngồi yên một chỗ trống giống như một ngọn núi thịt nhỏ vậy. Khuôn mặt ông ta rất dữ tợn, da đầu bóng loáng, nhìn kiểu gì cũng giống một vị sát thần.

Ngồi cạnh khuôn mặt hiền lành thần thánh của tượng phật, tạo thành vẻ đối lập rõ nét.

Khi hai người vừa bước qua cánh cửa, thì quyền vương chậm rãi mở mắt ra.

Hai mắt ông ta đỏ bừng, tỏa ra sát khí vô tận, khí thế mạnh mẽ không gì sánh kịp, trên người tỏa ra hơi thở sắc bén.

Phương Tuấn Bình và Chachai bị chấn động đứng yên tại chỗ, không dám bước đến gần thêm một bước, hai chân vô thức lui về phía sau.

Phương Tuấn Bình hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng đang cuồng loạn của mình.

“Nghe danh quyền vương đã lâu, hôm nay tôi cố ý đến chào hỏi.”

“Quả nhiên đúng là nghe danh không bằng gặp mặt…”

Nhưng Quyền vương lại không thèm nhìn Phương Tuấn Bình, ánh mắt ông ta vẫn luôn tập trung nhìn chằm chằm vào Chachai.

Chachai run rẩy giống như chuột gặp phải mèo, không dám cử động.

Một lúc lâu sau, cuối cùng quyền vương mới chậm rãi mở miệng.

“Chachai?”

Trong lòng Chachai vô cùng mừng rỡ, không ngờ quyền vương vừa liếc qua đã nhận ra mình.

Đúng là vinh hạnh rất lớn.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Chachai vội vàng khom lưng cúi lầu: “Chào quyền vương, ngài khỏe chứ? Tôi là Chachai, rất vinh hạnh được gặp ngài.”

“Không biết tại sao quyền vương lại biết tên tôi? Chúng ta từng gặp nhau rồi sao?”

Quyền vương nói: “Sư phụ của cậu, Hầu Tiểu Tuyền là đệ tử không nên thân của tôi.”

Nghe thấy thế Chachai càng vui mừng hơn. Thật không ngờ, bản lần lại là đồ tôn của Quyền vương Độc Cô Cầu Bại.

Tại sao sư phụ chưa bao giờ nói với mình chuyện này nhỉ?

Đây đúng là cơ hội tốt để ôm chân phật, Chachai không do dự chút nào lập tức quỳ xuống trước mặt Quyền vương Độc Cô Cầu Bại.

“Đồ tôn Chachai, bái lạy sư gia quyền vương.”

Quyền vương liếc mắt nhìn Chachai quát lớn: “Cút ra ngoài.”

“Tu vi của cậu chỉ thế này sao xứng làm đồ tôn của tôi? Cậu chính là nỗi nhục của tôi thì đúng hơn.”

Thấy Quyền vương tức giận, Chachai lập tức bị dọa sợ đến mức trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Quyền vương chính là kẻ giết người không chớp mắt đó, khi giận lên, ông ta thật sự có thể sẽ giết mình.

Nghĩ vậy cho nên Chachai vội vàng quay người đi ra ngoài.

Còn Phương Tuấn Bình vẫn tỏ vẻ bình tĩnh đứng yên tại chỗ.

Quyền vương lạnh lùng nói: “Nhóc con, sao cậu còn chưa đi?”

Phương Tuấn Bình lấy hết dũng khí nói: “Quyền vương, tôi muốn mời ngài rời núi, giúp tôi đánh một trận.”

Quyền vương lạnh lùng đáp lại: “Cậu đi đi, tôi đã rút lui khỏi giang hồ rồi, sẽ không ra tay nữa.”

Phương Tuấn Bình nói: “Quyền vương, tôi sẵn lòng bỏ ra một trăm bảy mươi lăm tỷ đổi lại một lần ra tay của ngài.

“Ha ha!”

Quyền vương cười âm u lạnh lẽo: “Cậu cho rằng hiện giờ tôi thiếu chút tiền ấy của cậu sao?”

Chỉ một câu thôi, đã khiến Phương Tuấn Bình không còn lời nào để nói.

Đúng vậy, nhân vật lên đến cấp bậc quyền vương, đều là người đã coi tiên tài là cặn bã từ lâu rồi.

Hơn nữa người ta cũng có không ít sản nghiệp, quy mô còn gấp mấy lân thậm chí mấy chục lần nhà mình, đúng là chướng mắt số tiền một trăm bảy mươi lăm tỷ này của Phương Tuấn Bình.

Phương Tuấn Bình cầu khẩn: “Quyền vương, chỉ cần ngài chịu ra tay một lần, muốn tôi làm gì cũng được.”

Quyền vương yên lặng ngẫm nghĩ.

Một lúc lâu sau, cuối cùng ông ta mới mở miệng: “Muốn tôi ra tay cũng được, đơn giản thôi, cậu chỉ cần tìm được người có thể đánh thắng tôi là được.

“Chẳng những tôi có thể nghênh chiến miễn phí, còn cho cậu một số tiền lớn nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.