Thần Soái Hộ Quốc

Chương 1846




Chương 1846

Độc Lang khó hiểu hỏi; “Anh, sao phải làm thế này?”

Diệp Huyền Tần nói: “Tất nhiên là để dẫn “vương bí thư” đến đây. Cậu nói xem, nếu “vương bí thư” biết tôi chết thì liệu có sinh ra nghi ngờ không? Có đến tang lễ hoặc mộ của tôi kiểm tra thực hư không?”

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Độc lang vỗ ót mình: “Dạ đã hiểu.’

“Bây giờ chúng ta đi bố trí luôn đi.”

Sòng bạc Hoàng Gia, văn phòng xa hoa của Dương Vạn Minh.

Dương Vạn Minh, lâm Vũ Minh, Lâm Thần Dạ cùng Hùng ca đều vô cùng bất an lo lắng, đi qua đi lại.

Lâu như vậy rồi mà Âm Tam Nhi vẫn chưa về, cũng không có tin gì truyền lại.

Không biết nhiệm vụ có hoàn thành không nữa.

Âm Tam Nhi là vũ khí giết người lợi hại nhất của Dương Vạn Minh, xác xuất nhiệm vụ này thành công trên 90%, đại khái sẽ không có chuyện gì đi.

Họ Diệp kia không đến mức làm ra chuyện gì khó lường đi.Trong lúc đám người lo lắng chờ đợi, ngoài hành lang có tiếng bước chân dồn dập truyền lại Bọn họ căng cứng cả người, vô thức đứng phắt dây.

Thời gian này đến văn phòng của Dương Vạn Minh cũng chỉ có Âm Tam Nhi, ngoài ra bọn họ không nghĩ tới ai khác.

Lâm liên đưa mắt ra hiệu với Lâm Thần Dạ.

Lâm Thần Dạ hiểu ý, vội vàng đi tới cửa nhìn trái ngó phải, sau đó lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.

“Là Âm Tam Nhi về.”

Cả đám người đều đầy chờ mong.

Âm Tam Nhi vào văn phòng liền thấy khát khô cả cổ, bưng chén nước uống ừng ực giải khát.

Anh ta như vậy một nửa là vì mệt, một nửa còn lại là vì bị “Thần soái” dọa toát mồ hôi nhiều quá.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Chờ Âm Tam Nhi uống nước xong, lâm liên khẩn cấp dò hỏi: “Âm Tam Nhi, chuyện làm thế nào rồi?”

Âm Tam Nhi quệt miệng: “Âm Tam Nhi đã ra tay, một chấp hai.”

Đám người sung sướng khó nén: “Nói cách khác là nhiệm vụ thành công rồi đúng không?”

Âm Tam Nhi cười gật đầu: “Chứ sao.’

“Diệp Huyền Tần, ba người phụ nữ và một đứa nhỏ đều bị tối hạ độc bỏ mình.”

Ha!

Ha ha!Ha ha ha!

Tiếng cười sang sảng vang vọng trong văn phòng Dương Vạn Minh không dứt.

Đã chết!

Cuối cùng Diệp vô cũng chết rồi!

Bọn họ đã lấy lại được mặt mũi! Lâm Thần Dạ dò hỏi: “Anh hạ độc bọn họ thế nào? Kế hoạch của chúng ta không có việc hạ độc mà.”

Âm Tam Nhi nói: “Tôi vừa nhìn thấy Diệp Huyền Tần liền biết người này từng nhập ngũ, tố chất thân thể không giống người thường. Chẳng may anh ta là cao thủ trong quân thì phiền to. Cho nên tôi chỉ có thể đổi kế hoạch, độc chết bọn họ, miễn cho có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.”

Lâm Thần Dạ: “Không lưu lại dấu vết gì đấy chứ?” Âm Tam Nhi: “Yên tâm đi, tôi cho bọn họ dùng thuốc độc vô sắc vô vị, ai cũng không tra được tới trên đầu chúng ta.’

“Lại nói, có tra tới trên đầu tôi cũng do mình tôi gánh, tôi còn có thể khai ra mọi người hay sao?”

Lâm Vũ Minh hưng phấn vỗ vai Âm Tam Nhi: “Âm Tam Nhi, làm tốt lắm. Nói đi, anh muốn cái gì? Tôi cho anh hết.”

Âm Tam Nhi khiêm tốn: “Mạng của tôi cũng là do nhà họ Dương cho, mọi công lao đều về nhà họ Dương. Nếu anh muốn cảm ơn thì tỏ vẻ với nhà họ Dương là được rồi.”

Lâm Vũ Minh nhìn thoáng qua Dương Vạn Minh, còn chưa nói gì đã thấy Dương Vạn Minh khoát tay: “Anh Lâm đừng đùa, đây đều là việc tôi phải làm thôi, có gì mà cảm ơn với không cảm ơn chứ. Anh cũng đừng khách sáo với tôi.”

Âm Tam Nhi cười sang sảng: Ông Dương nghĩa lắm, trượng nghĩa lắm! “Được rồi, cũng đừng nói hai chữ tám ơn, khách sáo lắm.”

Ông ta đi tới cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài một vòng, thì thào tự nói: “Đằng sau sòng bạc Hoàng Gia chính là một khu ổ chuột, toàn là gia đình sống trong lều, bọn họ ở đó thật sự hạ thấp cấp bậc sòng bạc Hoàng Gia, cũng tổn hại tới thể diện của ông Dương, tôi định bắt mấy gia đình sống lụp xụp kia đi hết, khai phá khu này thành phim trường, cho ông Dương phụ trách nơi này, anh cho tôi mặt mũi chứ.”

Dương Vạn Minh cười: ” vậy tôi chỉ có thể nhận lấy lòng tốt của anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.