Thần Soái Hộ Quốc

Chương 1833




Chương 1833

Ngay cả các máy bay để tiếp nhiên liệu trên không cũng đã được bố trí sẵn sàng để tiếp nhiên liệu bất cứ lúc nào cho máy bay của họ trong suốt lộ trình bay.

Sau khi lên máy bay, Diệp Huyền Tần hỏi: “Độc Lang, mấy ngày nay cho cậu theo dõi tập đoàn Vũ Minh, có phát hiện bên đó có hành động đáng ngờ nào không?”

Độc Lang lắc đầu và nói: “Tất cả tập đoàn Vũ Minh đều bình thường, và không có dấu hiệu gì đáng ngờ cả.”

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Uhm.

Diệp Huyền Tần thở phào nhẹ nhõm, chỉ hy vọng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Tuy Diệp Huy Tần đã bỏ đi, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc dạo phố mua sắm của bốn người Trịnh Hạ Vũ.

Vấn đề hợp tác với tập đoàn Vũ Minh cơ bản đã hoàn tất, ngày mai bọn họ sẽ trở lại kinh độ, nên đã tranh thủ hôm nay để cảm nhận phong tục tập quán của cố đô ngàn năm văn hiến này.Nói là đi để cảm nhận phong tục tập quán nhưng trên thực tế thì họ chỉ đi để mua mua và mua.

Sự lo lắng của Trịnh Hạ Vũ không phải là không có lý.

Khi bốn người họ bước ra đường, nó thực sự đã thu hút ánh nhìn của vô số người qua đường. Đàn ông thì cảm nhận vẻ đẹp bằng mắt, còn đàn bà thì ghen tị. Bốn người này, người lớn thì trẻ đẹp, hoạt bát nhanh nhẹn, đứa nhỏ thì dễ thương trong sáng, và vô cùng đáng yêu, họ bước ra đường chẳng khác nào trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Đương nhiên, cũng khiến không ít những tên đàn ông không đàng hoàng đến quấy rối.

Nhưng, những tên này cũng chẳng có dịp để hành động đầu, vì khi xuất hiện đã bị đảm về sĩ ẩn nấp xung quanh tóm lấy và xử lý.

Diệp Huyền Tần chắc chắn không thể yên tâm để bốn cô gái xinh đẹp như vậy tự do đi dạo phố được, đặc biệt lại ở một nơi xa lạ như vậy nữa Nên anh đã lệnh cho vệ sĩ âm thầm đi theo bảo vệ họ.

Cả bốn bước vào một cửa hàng thời trang và bắt đầu mua sắm một cách điên cuồng.

Họ đâu thiếu tiền, nên mua một lúc thành nghiện, cứ thế liên tục chọn rồi lấy, một lúc sau túi to túi nhỏ đã chất đầy cả xe chở hàng.

Ngay cả Diệp Niệm Quân cũng bị lây nhiễm từ họ, và tự chọn cho mình hai bộ quần áo mới rất đẹp.Sau khi mua xong, ba người phụ nữ giành nhau thanh toán, không ai chịu nhường ai.

Cuối cùng, Từ Lam Khiết là người đưa ra quyết định cuối cùng: “Tôi sẽ là người thanh toán, công ty sẽ chi trả toàn bộ cho việc mua sắm của ngày hôm nay.”

“Hãy coi nó như một phần thưởng cho việc ký kết hợp đồng thành công.

Khi nghe nói sẽ hạch toán lại với công ty thì Từ Nam Huyền và Trịnh Hạ Vũ cũng không tiếp tục giành nữa.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Từ Lam Khiết xem tổng tiền, bốn người họ đã mua hết hơn 500 triệu đồng.

Món đắt nhất là chiếc túi xách của Từ Nam Huyền, nó có giá gần 300 triệu đồng.

Từ Lam Khiết quẹt thẻ, còn chưa nhập mật khẩu, đã nghe Từ Nam Huyền thốt lên: “Tiểu Ngư nhi, em làm sao vậy?”

Đột nhiên Từ Lam Khiết giật thót tim, nhanh chóng quay lại nhìn.

Không ngờ, Tiểu Ngư nhi đang nằm trên nền đất lạnh, hai mắt nhắm chặt, bất động. Cô ấy đã ngất rồi.

Cô nhanh chóng ngồi xổm xuống và hét lên: “Tiểu Ngư nhi, em bị sao vậy? Tiểu Ngư nhi, mau dậy đi.”

“Nam Huyền, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?”

Tuy nhiên, không hề có phản ứng gì.

Nam Huyện?Từ Lam Khiết vừa nhìn lên, đã cảm giác đầu giật bưng bưng như muốn nổ tung.

Không ngờ ngay lúc này, Từ Nam Huyền cũng ngã quỵ xuống đất và hôn mê bất tỉnh.

Trong một lúc, Từ Lam Khiết chẳng biết nên xử lý thế nào.

“Nam Huyên, Tiểu Ngư nhi, hai người có chuyện gì vậy, mau tỉnh lại đi.” Diệp Niệm Quân cũng sợ hãi, lắc mạnh tay Tiểu Ngư nhi: “Dì ơi, dì ơi, hai dì bị sao thế, đừng dọa Tiểu Quân Quân mà, con sợ lắm.”

Vẻ đẹp của 4 cô gái xinh như hoa hậu vốn đã khiến nhiều người chú ý.

Bây giờ khi họ ngất đi, rất nhiều người qua đường ngay lập tức đứng xem tạo nên cảnh tắc nghẽn cả một khu vực lớn.

Nhân viên thu ngân lạnh lùng nói: “Cô ơi, cô vui lòng nhập mật khẩu và thanh toán.

Từ Lam Khiết như phát điên lên: “Giờ này còn thanh toán gì nữa, cô không thấy người cũng ngất rồi sao?”

“Gọi xe cấp cứu đến cứu người trước đi.”

Nhân viên thu ngân mũi hếch lên trời, nói với vẻ ngang ngược hống hách: “Hehe, loại người như cô tôi đã gặp quá nhiều rồi.”

“Những người ăn diện đẹp đẽ như các cô, bước vào trung tâm mua sắm sang trọng này chỉ để kiếm đại gia, rồi nhờ đại gia thay các cô thanh toán bill.”

“Nhưng thật là xui xẻo cho các cô, chẳng gặp được thằng ngốc nào thanh toán hộ, nên đến khi thanh toán mới làm bộ ngất xỉu như vậy, vì chỉ có làm vậy mới tránh được việc phải thanh toán thôi.”

“Nói cho các cô biết, những thứ này đều đã bị khui ra, các cô muốn mua thì mua, mà không muốn mua cũng phải mua nhé.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.