Thần Soái Hộ Quốc

Chương 1819




Chương 1819: Quyết đấu mạnh mẽ

Ầm!

Lại là một tiếng nổ rung chuyển trời đất, hào quang bản xa tứ phía.

Lại mở mắt ra lần nữa, Lão hòa thượng ngã ngồi trên mặt đất.

Phật quang phật tượng kia không chỉ yếu đi.

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Mà cánh tay của nó thậm chí còn bị đứt mất, dần đàn biến mất.

“Không thể nào, không thể như thế được!”

Lão hòa thượng sao có thể chấp nhận được chuyện này chứ: “Đây chính là tín ngưỡng của hơn chục nghìn tăng nhân..”

“Tín ngưỡng của hàng chục nghìn tăng nhân mạnh như vậy sao?” Thanh âm của Diệp.

Huyền Tân vang lên.

Thì ra Diệp Huyền Tân đã thức tỉnh.

Lão hòa thượng khẽ nuốt nước miếng: “Rốt cuộc thần long này là thứ gì vậy, sao lại mạnh như thế!”

Diệp Huyền Tân: “Đây chính là Long Thần ‘Vận Quốc, chính là tín ngưỡng của hơn mười triệu con dân của Đại Hạ biến thành.”

“Tín ngưỡng của hơn chục nghìn tăng nhân của ông làm sao mà so được với tín ngưỡng của hơn mười triệu con dân Đại Hạ của tôi được chứ!”

“Long Thần Vận Quốc, Long Thần Vận Quốc..” Lão hòa thượng lẩm bẩm: “Đây là thật Sao!”

“Cậu không phải là người được trời chọn, vậy mà lại thu được Long Thần Vận Quốc, đúng là khiến cho tôi phải mặc cảm đấy!”

Diệp Huyền Tân: “Hiện tại tôi cho ông một cơ hội, mau nói cho tôi biết, các ông cần bóng của tôi để làm gì, rốt cuộc sư phụ của tôi đến Côn Luân để làm gì, vì sao lại nguy hiểm đến tính mạng!”

Lão hòa thượng cười thê thảm: “Cho dù cậu có Long Thần Vận Quốc thì sao chứ!”

“Chờ đến khi người của Âm T¡ mang bóng của cậu đến núi Côn Luân thì đến lúc đó Đại Hạ này cũng sẽ đổi chủ”

“Cậu với người nhà của cậu sẽ không thoát khỏi cái chết được đâu!”

“Muốn tôi cúi đầu trước cậu ư, đừng có mơ.

Mặc dù Lão hòa thượng không trả lời anh.

Thế nhưng Diệp Huyền Tân cũng có thể nghe ra được, Thiên Ma Vương của Âm Ti dường như mang theo một bóng của Diệp Huyền Tân tới núi Côn Luân.

Tại sao bọn họ tới núi Côn Luân thì thiên hạ của Đại Hạ lại đổi chủ?

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Diệp Huyền Tân không thể hiểu nổi.

Giờ phút này, Diệp Huyền Tân đã hạ quyết tâm tự mình đến núi Côn Luân để làm rõ chân tướng.

Anh lạnh lùng nói: Cho ông cơ hội thì ông không cần, nếu vậy thì tôi cũng chỉ có thể diệt trừ tận gốc.”

Ha ha! Lão hòa thượng cười điên cuồng: “Cho dù chết thì tôi cũng muốn cậu bị thương nặng!”

“Đến đây chiến đấu đi!”

Lão hòa thượng sử dụng phật quang tượng phật, điên cuồng đánh về hướng Long Thần Vận Quốc Long Thần Vận Quốc cũng mạnh mẽ xông lên.

Thế nhưng, nó vẫn chưa tới giáp mặt ngay với phật quang tượng phật mà tới lúc hai bên tới gần nhau thì nó đột nhiên thay đổi phương hướng, tung ra một chiêu thần long vẫy đuôi Cái đuôi của Long Thần Vận Quốc dễ dàng đập vỡ phật quang tượng phật, đổ nát, rồi biến mất không còn gì.

Còn Thần long quốc lại chẳng có hề hấn gì Phật quang tượng phật tan biến, Lão hòa thượng cũng bị phản phệ, Đương nhiên thất khiếu của ông ta đổ máu, rồi ngã xuống đất, không thể nào dậy nổi nữa.

Diệp Huyền Tần đi tới trước mặt Lão hòa thượng: “Hiện tại là lúc ông phải nhận phán quyết rồi đấy”

Lão hòa thượng cười thê lương: không có tư cách phán quyết tôi”

“Mệnh của tôi không dựa vào trời, chết cũng phải tự tôi kết thúc!”

Ông ta dùng chút sức lực cuối cùng, đứt toàn bộ gân mạch mà chết.

Đáng tiếc!

Diệp Huyền Tân lắc đầu, tỏ vẻ tiếc hận, rõ ràng chân tướng đã gần ngay trong gang tấc, nhưng lại không thể hỏi ra được.

Loại cường giả như Lão hòa thượng này, nếu như ông ta không muốn mở miệng thì chắc dù có thần tiên hạ phàm cũng không ép nổi ra cái gì Ý chí của bọn họ quá mức mạnh mẽ.

Cho dù bọn họ đã chết nhưng không thể tha thứ cho thân xác được.

Diệp Huyền Tân dùng một tay dẫn theo Lão hòa thượng, một tay dẫn theo Lý Tư, chuẩn bị tiêu hủy.

Lỡ như xác chết của bọn họ rơi vào tay của người Âm Ti, sau đó người Âm Ti khiến bọn họ sống trở lại thì phiền phức lớn.

Kết quả Diệp Huyền Tân vừa mới bước ra cửa lớn.

Thì lại phát hiện bên ngoài đã có hơn 100 người sớm vây quanh.

Mấy trăm người này đều là tăng nhân, tay cầm gậy Thiếu Lâm nhìn anh như hổ rình mồi, oai phong lãm liệt.

Diệp Huyền Tân cười lạnh nói: “Chỉ bằng mấy người mà muốn ngăn cản tôi, đúng là mơ mộng hão huyền!”

“Đúng lúc, hôm nay tôi muốn diệt trừ tận gốc, tiêu diệt sách đám nghiệt tăng mấy người: A di đà phật.

Một tiếng phật hiệu vang lên từ đám người đãng sau.

Các tăng nhân vội vàng tánh ra, một tăng nhân già lông mi trắng xóa, hai tay tạo thành hình chữ thập, từ từ đi ra “Thần soái, đã lâu không gặp”

Diệp Huyền Tân liếc mắt đã nhận ra tăng nhân già mới đến là ai, Đây chính là người chủ trì của Thiếu Lâm, Thích Nhiên đại sư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.