Chương 1688
Thế nhưng, ông ta ỷ vào việc trong tay có lệnh kỷ kết của quốc chủ cho nên cây ngay không sợ chết đứng nói: “Thần Soái chớ giận.”
“Ngài cũng biết, tất cả linh vật ở biên giới Đại Hạ đều thuộc về sự quản lý của Quản ti Linh.”
“Ngọn núi Thần này ở biên giới Đại Hạ, bọn tôi quản lý là chuyện đương nhiên. “Ngài không đồng ý, chẳng lẽ là cảm thấy nơi đây không phải lãnh thổ Đại Hạ của tôi sao?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Diệp Huyền Tần hô to một tiếng: “Hay cho chiêu đại pháp phủng sát của Quản ti Linh!”
“Miệng lưỡi công phu của Quản ti Linh quả nhiên lợi hại, Huyền Tần coi như đã lãnh giáo được rồi.”
Lý Lặng nói: “Thần Soái, ý của ngài là gì?”
“Chỉ là tôi hiểu được việc lấy tình cảm khiến lòng người động, lấy đạo lý khiến lý trí người rõ, sự thật mà thôi, tôi giải thích có gì không ổn sao?”
Diệp Huyền Tần: “Có gì không ổn sao, được vậy tôi hỏi ông!””Quản ti Linh của ông vì Đại Hạ của tôi đã cống hiến cái gì!”
“Chuyện cũ không nói, ngọn núi Thần này ở biên giới Đại Hạ, Quản ti Linh của ông khi phát hiện đầu tiên thì vì sao lại chờ chúng tôi tóm được thì các người mới nhận ra?”
Lý Lặng mặt đỏ tới mang tai nói: “Thật ra thì… Thật ra thì trước khi các người đến thì chúng tôi thì đã phát hiện nơi này!”
Tốt!
Diệp Huyền Tần trợn mắt nhìn: “Nếu các người đã sớm phát hiện thì sao không bắt ngọn núi Thần này lai?”
“Vì sao lại chờ chúng tôi bắt lại thì các người mới tới đón?”
“Có phải mấy người muốn bắt nạt kẻ yếu hay không?” Tôi Lý Lặng không biết nên nói gì.
Diệp Huyền Tần: “Lúc người của tôi và Âm Ti chiến đấu anh dũng đẫm máu thì các người đang ở đâu?”
“Ngọn núi Thần này đây là do tướng sĩ dưới trướng của tôi dùng cả máu lẫn mạng để đổi lấy, còn các người có ở đây rơi giọt máu đổ giọt mồ hôi nào sao?”
“Nếu tôi giao phó ngọn núi Thần cho ông thì tôi làm sao có thể giải thích rõ cho những hồn thiêng nơi đây được!”Lý Lặng yên lặng.
Ông ta không biết nên phản bác như thế nào. Diệp Huyền Tần chắp tay xoay người: “Tiến khách!”
“Cái thứ hàng hóa này sẽ không được phép lại gần ngọn núi Thần này trong phạm vi hai dặm.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Đứng lại Lý Lặng lấy hết dũng khí nói: “Thần Soái dừng bước.”
“Lần này cho dù có như thế nào thì ngọn núi Thần này tôi nhất định phải lấy được.”
Ông ta đây là đang tự tìm cái chết!
Diệp Huyền Tần nghiêng đầu, trong đôi mắt hiện ra ý định muốn giết người.
Nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, trạng thái tinh thần người của Quản ti Linh đều đang run rẩy.
Cường giả nổi lên sát ý với bọn họ Giống như một con chuột lọt vào tầm ngắm của một con mèo!
Thế nhưng, Lý Lặng ỷ vào việc trong tay có lệnh ký kết của quốc chủ nên dùng lý để tranh biện. Ông ta móc ra lệnh quốc chủ, nói: “Thần Soái, đây lệnh quốc chủ, là những quốc chủ đương nhiệm trước cùng nhau kí kết “
“Lệnh quốc chủ ra lệnh cho chúng tôi tiếp quản tất cả linh vật ở biên giới Đại Hạ, do chúng tôi phân phối điều động.”
“Chúng tôi chẳng qua là làm việc theo lệnh màthôi t “Ngài không đồng ý, ý là muốn gây hần với uy nghiệm của quốc chủ đương nhiệm trước sao?”
Diệp Huyền Tần: “Tôi là Thần Soái đương triều, chỉ nghe quốc chủ đương nhiệm sai khiến. “Đây lệnh quốc chủ nhưng có chỉ thị viết tay của quốc chủ đương nhiệm hiện tại không?”
Lý Lặng lắc đầu: “Quốc chủ đương nhiệm hiện tại mới nhậm chức không lâu, chúng tôi vẫn chưa kịp mời quốc chủ viết chỉ thị Diệp Huyền Tần: “Chờ có chỉ thị viết tay của quốc chủ hiện tại thì hãy đến tìm tôi!”
Lý Lặng: Thần Soái, ngài đừng quên, giang sơn Đại Hạ đều là mấy quốc chủ đương nhiệm trước xuống tay. “Bọn họ tuy công thành lui thân, thế nhưng danh tiếng ở Đại Hạ vẫn như cũ. “Chỉ thị viết tay của bọn họ chính là ý thức của đất nước. Dù là quốc chủ đương nhiệm hiện tại cũng không cách nào như nhau.”
Ai!
Diệp Huyền Tần bỗng nhiên thở dài: “Biết không? Tôi ghét nhất là ai uy hiếp tôi.”
“Từ xưa đến nay, những người uy hiếp tôi đều đã âm dương cách biệt với tôi.”
“Nếu các người muốn chết thì tôi sẽ thành toàn cho các người.
Người của Quản ti Linh trong phút chốc sắc mặt đã biến thành xanh đỏ đen trắng.
Bọn họ hiểu rõ Thần Soái, biết ngài thật sự dám giết chết họ.
Diệp Huyền Tân đi tới trước, Người của Quản tỉ Linh lui về phía sau, Cả hai bên giằng co không nghỉ.
Nhưng vào lúc này, Đỉnh của ngọn núi Thần bỗng nhiên phát ra một trận nổ lớn, đá vụn bay loạn, thậm chí lấn xuống chân núi.