Chương 1583
Đúng vậy, thậm chí người đó còn không mang dù, đã nhảy thẳng xuống.
Cảnh tượng kinh hoàng này khiến nhiều người nhát gan gào thét loạn xạ.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Sau khi đối phương tiếp đất, mặt đất rung chuyển.
Thậm chí, mặt đất nơi bị giảm lên còn tạo thành một cái hố to, bụi bay mù trời. “Kinh Vương Lệnh đến. Thân Soái Diệp Huyền Tần, quỳ xuống nghe truyền lệnh!”
Ba chữ “Kinh Vương Lệnh” như những quả b nổ tung trong tâm trí mọi người.
Không có lý do nào khác, mà là trọng lượng của “Kinh Vương Lệnh” quá nặng.
Kinh Vương Lệnh, xuất phát từ tay “Kinh Vương”. Kinh Vương hoàn toàn được cho là một nhân vật huyền thoại.
Ông ta là con rể của quốc chủ, đồng thời phụ trách mọi công việc ở Thủ Độ, Mà Thủ Đô lại là trung tâm kinh tế và chính trị của Đại Hạ.Ông ta phụ trách Thủ Đô, tương đương với việc nằm được mạch máu kinh tế và chính trị của Đại Hạ.
Ở Đại Hạ, ai mà không dám nể mặt ông ta.
Ngay cả Thần Soái trong thời kỳ đỉnh cao cũng phải quỳ gối khi nhìn thấy ông ta.
Tuy nhiên, Diệp Huyền Tần hiện giờ là cường giả tuyệt đứng đầu ở Đại Hạ.
Anh là trụ cột chân chính của Đại Hạ, đại diện của nhân dân, cho dù gặp quốc chủ thì cũng không cần phải quỳ lạy, huống hồ là Kinh Vương.
Những người xung quanh đồng loạt quỳ xuống, Diệp Huyền Tần đứng yên sừng sững như núi.
Sứ giả tức giận chvào Diệp Huyền Tần: “Thần Soái Diệp Huyền Tần, mau quỳ xuống nghe truyền lệnh!” Diệp Huyền Tần hờ hững nói: “Tự phong Thần Soái, từ trước đến nay không ai dám chtay vào tôi, anh là người thứ nhất. Sát Lang, chặt một ngón tay của anh ta.”
“Vâng lệnh!”
Sát Lang bước tới trước mặt Chung Thiên Thanh và rút thanh phi kiếm ra khỏi ngực ông ta.
Chung Thiên Thanh nôn ra một ngụm máu và bị sốc ngay tại chỗ. “Chết tiệt, thật to gan!”
Sứ giả Kinh Vương giận tím mặt.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Thấy Kinh Vương Lệnh không chịu quỳ, đã vậy còn dám tuyên bố muốn chặt một ngón tay của anhta Điều này chính là đang khiêu khích tôn nghiêm của Kinh Vương!
Sứ giả Kinh Vương giận dữ nói: “Thần Soái, trước khi cậu làm việc, tốt nhất là nên hiểu rõ hậu quả. Đừng nói bây giờ căn cơ của cậu đã cạn kiệt, cho dù đang ở thời kỳ đỉnh cao, khi nhìn thấy Kinh Vương cũng phải làm lễ quân thần.
Diệp Huyền Tần nói: “Đối với lời nói thốt ra từ miệng Thần Soái, xem ra chchặt một ngón tay của anh thôi thì anh vẫn không hài lòng, còn muốn tôi cắt lưỡi của anh nữa. Được thôi, tôi sẽ thành toàn cho anh “Tuân lệnh!”
Sát Lang lao thẳng đến sứ giả Kinh Vương Sứ giả Kinh Vương căng cả da đầu.
Mợ nó, Thần Soái và đội cảm tử Lang Vương của anh giống như một lũ mất trí vậy.
Nói mấy câu không hợp ý đã đòi chặt tay cắt lưỡi của người ta. Thậm chí còn không quan tâm đến việc anh ta là sứ giả Kinh Vương.
Trong nháy mắt, Sát Lang đã cầm trường kiểm tấn công.
Hơn nữa còn dùng đến sát chiêu Sứ giả Kinh Vương nhanh chóng chống trả Anh ta có thể nhảy từ độ cao ba trăm mét đã đủ cho thấy thực lực phi thường của anh ta.Anh ta đường đường là chiến thần thiên gia. Chẳng qua, Sát Lang đã lên vương cảnh từ lâu. Gần như trong cả quá trình, anh ta đã bị Sát Lang đè bẹp mà đánh. Anh ta vừa ngoan cố chống cự vừa gầm lên giận dữ: “Thần Soái, cậu nên cân nhắc kỹ càng đi. Hiện nay tôi đang đại diện cho Kinh Vương, cậu làm thế này là muốn đối chọi với Kính Vương hay sao?”
Diệp Huyền Tần: “Ông đây đúng là muốn đánh Kinh Vương!”
Sứ giả tuyệt vọng.
Anh ta cảm nhận được một mối đe dọa tử vong mãnh liệt.
Sát Lang tát vào mặt sứ giả. Sứ giả ngã xuống đất ngay lập tức.
Sát Lang giảm một một chân lên ngón tay anh ta. Ngón tay mà vừa rồi anh ta chvào Diệp Huyền Tần bị giẫm nát ngay tại chỗ.
Tay đứt ruột xót, sứ giả hét lên thảm thiết như một con lợn.
Sát Lang thừa thắng đuổi theo, một tay bóp chặt cắm đối phương rồi cắt lưỡi anh ta.
Sứ giả sợ hãi, vội vàng cầu xin tha thứ: “Thần Soái tha mạng, Thần Soái tha mạng! Tôi… Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi.”
Bấy giờ Diệp Huyền Tần dửng dưng nói: “Sát Lang, dừng tay! Giữ lưỡi của anh ta lại, để anh ta trở về chuyển lời.”
Vẻ mặt Sát Lang không cam lòng: “Nếu còn dám nói năng ngông cuồng, tôi sẽ tát vào mặt anh!”
Sứ giả đứng dậy với vẻ khó khăn và thảm hại kinh khủng.
*Thần Soái, Kinh Vương Lệnh này…”