Chương 1360
“Bà câm miệng cho tôi.” Bố của Răng hô nói: “Lát nữa mới tính sổ với bà sau.
Ông ta quét ánh mắt đi một vòng và cuối cùng dừng lại trên người Độc Lang.
“Cậu là người nơi khác? Lúc nãy chính là cậu ra tay?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Lúc này, phổi của Độc Lang muốn nổ tung.
Vừa rồi, bố của Răng hô lại dám sỉ nhục các liệt sĩ ở Bắc Cương của anh ta là những kẻ đào ngũ, Là không thể nhịn được nổi!
Anh ta nắm chặt hai tay, từng bước ép sát bố của Răng hô: “Lập tức lăn đến linh vị quỳ ba ngày ba đêm.”
“Nếu không, ông đây sẽ xử lý ông tội phản quốc.” Xúc phạm đến các liệt sĩ Bắc Cương đồng nghĩa với tội phản quốc.
Phố!
c Bố của Răng hô không nhịn được cười: “Cậu xem bản thân chính là tướng quân sao!”
“Cậu nói phản quốc là phản quốc ?”
“Hôm nay, ông đây sẽ phản cậu tội chết trước!”
Thấy đối phương không chịu ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, bố của Răng hô quyết định dùng vũ lực để áp chế đối phương.
Với một tiếng gầm, ông ta lao nhanh đến Độc Lang.
Cũng giống như trước, Độc Lang đứng im tại chỗ, trong mắt hiện lên vẻ khinh bỉ.
Những quần chúng xem đều hoa mắt, nhắc nhở Độc Lang mau chạy đi!
Mẹ của liệt sĩ Vương Vĩ muốn dùng bản thân mình đi bảo vệ cho Độc Lang.
Một nhà Răng hô chính là gia đình võ thuật, bố của Răng hô càng là chỉ huy của đoàn liên đoàn binh của thị trấn, một địch mười.
Cả cái trấn này, chỉ có một số ít người có thể trở thành kẻ thù của ông ta.
Bố của Răng hô mà ra tay, người thanh niên này chắc không bị đánh gãy hết xương cốt chứ?
Đối diện với lời khuyên ngăn của bà con, Độc Lang vẫn không động càng huống chi đến chạy trốn.
Đợi đến khi bố của Răng hô tiến càng gần, Độc Lang cuối cùng mới chịu động thủ.
Bàn tay lớn của anh ta trực tiếp đánh vào khuôn mặt bố của Răng hô. Tốc độ quá nhanh kéo cả một trận gào thét cuồng phong.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Chờ đến khi cái cú đấm vào mặt bố của Răng hô, ông ta vẫn chưa kịp phản ứng, Một tiếng hét chói tai vang lên, Bố Răng hô cũng bị Độc Lang đánh bay đi.
Huống hồ anh ta đánh vào ngay chỗ Răng hô.
Hai người cùng lúc nôn ra máu, sau đó, cả hai ngã xuống đất có rút run rẩy.
Đệch! Dân làng nhìn đến choáng váng. Người thanh niên này, thật lợi hại. Đến chỉ huy binh đoàn cũng đánh không lại anh ta một chưởng. Một chưởng của anh ta làm bằng sắt hay sao?
Mẹ của Răng hộ đau lòng nhìn chồng và con trai mình, có chút thẫn thờ.
Chồng của bà dựa vào thân phận chỉ huy binh đoàn, ở trong thôn này cách đây mười dặm không ai dám khiêu khích ông ta, ông chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
Ông ta không có chết, nhưng bị sỉ nhục thật khó coi!
Không do dự bà ta lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, liên đoàn binh phải không?”
“Đội trưởng của binh đoàn các người bị người ta phế rồi, các người có quản không?”
“Nhanh chóng đến đây, miễn cho tội phạm chạy thoát” Mẹ của liệt sĩ Vương Vĩ vẻ mặt càng thay đổi.
Nếu như mời đoàn binh ra mặt, tính chất chuyện này liền thay đổi.
Rất có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của hai người trẻ tuổi này.
Thậm chí, còn có thể xảy ra án mạng.
Bà lão không quan tâm đến những người khác mà van xin.
“Chị dâu, chuyện này không cần thiết phải kinh động đến liên đoàn binh.”
“Hai người họ còn trẻ, nếu như liên đoàn binh đến rồi, nửa đời sau của bọn họ coi như bị hủy hoại.”
“Thế này đi, tôi đem tiền trợ cấp của gia đình liệt sĩ toàn bộ giao ra, chỉ cầu xin các người đừng dùng liên đoàn binh tới để xử phạt bọn họ.”
Mẹ của Răng hô phẫn nộ: “Hiện tại biết sợ rồi sao? Sớm đi đâu mất rồi?
“Lương hưu của liệt sĩ sao? Ha ha, người nhà của bà toàn là người đào ngũ, lấy đâu ra lương hưu?”
Bà lão đỏ mặt phản bác lại: “Không, bọn họ không phải đào ngũ…”
Mẹ của Răng hô: “Được rồi, bà đừng diễn nữa”
“Chồng của tôi sớm đã điều tra tÕ» ràng rồi. Chồng của bà cùng với con trai bà bán nước cầu vinh, bây giờ đi đến nước giặc lấy vợ sinh con, bỏ rơi bà rồi”
“Bà, chính là người nhà của kẻ phản đồ”
Những người xem đều bị sốc và không thể tin được: lời của bà ta rốt cuộc có phải thật không?