Chương 1358
Bà lão run rẫy quy xuống đất: “Vĩ, là mẹ có lỗi với con.”
“Mẹ không nên vì để tìm thấy mấy người không có lương tâm kia, tận tay đem con đưa đến chiến trường.”
“Nhìn thấy chưa mấy người không có lương tâm kia, là các người hại chết Vĩ, các người đều đáng bị chém hàng ngàn con dao.”
“…”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Diệp Huyền Tần phức tạp nói: “Cuối cùng anh cũng hiểu, tại sao bà lão này lại tin chắc rằng người nhà của bà ta vẫn còn sống rồi.”
“Tại vì sao?”
Độc Lang tò mò hỏi. Diệp Huyền Tần: “Lực ý chí còn sót lại trên lĩnh vị này, luôn ảnh hưởng đến tư duy của bà lão, khiến cho bà ấy tin tưởng người nhà của bà vẫn còn sống.”
“Huống hồ, lúc nãy cũng từ trong lực ý chí còn sót lại tôi đã nắm bắt được một số đồ vật.”
“Đồ gì vậy?”
Độc Lang hỏi.
Diệp Huyền Tần nói: “Bách Phát Ông đó đã sớm biết được tôi sẽ đến đây, cho nên ông ta từ bên trong ý chí lực còn sót lại, để lại cho tôi một chút tin tức.”
“Ông ta cũng đang nhắc nhở tôi, bất luận bỏ ra bất cứ giá nào nhất định phải tìm được những người này.”
“Trên người mấy người này ẩn dấu một bí mật động trời”
“Đoán không chừng những tin tức được giấu trong ý chí lực này cũng ảnh hưởng tới bà lão, cho nên bà lão mới nhất quyết đem người con trai duy nhất của mình đưa tới chiến trường, phải tìm được bọn họ.”
Trời đất.
Độc Lang tặc lưỡi: “Sớm đoán được anh sẽ đến đây, còn để lại cho anh một chút tin tức, đây là nhà tiên tri sao?”
“Sư phụ của anh là thần tiên sao?”
Diệp Huyền Tần xoa huyệt thái dương, có chút nhức đầu: “Sự việc còn phức tạp hơn cậu nghĩ nhiều.”
Đúng vào lúc này, cổng sân đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
Một thanh niên Răng hô gầy gò xông vào. Nhìn thấy người đến, vẻ mặt bà lão liền thay đổi.
Bà ta chạy nhanh ra ngoài.
Người thanh niên Răng hô đi vào trong sân, vớ lấy chiếc giỏ tre do bà lão làm rồi chạy đi.
Có điều, bà lão lại bắt được chiếc giỏ tre.
“Đứng lại, đây là giỏ của tôi, câu dựa vào đâu mà lấy đi.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Người thanh niên Răng hô tức giận: “Bà già, mau buông tay.
“Tôi giúp bà đem bán mấy cái giỏ tre này, lát nữa đưa tiền cho bà”
Bà lão nhất quyết không buông tay: “Cậu bỏ xuống cho tôi.”
“Tôi thấy cậu căn bản chính là muốn cướp giỏ tre của tôi.”
“Bà lão ngoan cố.” Người thanh niên Răng hô lo lắng, thô bạo kéo giỏ tre, đem giỏ tre giật đi.
“Tương lai sau này bà còn muốn tôi phụng dưỡng, tôi lấy một giỏ tre của bà thì có sao.”
Người thanh niên Răng hô dùng lực, khiến bà lão ngã lăn ra đất.
Chết tiệt!
Độc Lang hai mắt đều đỏ.
Bà lão một người đáng thương như vậy, thuộc gia đình liệt sĩ, vậy mà cũng có người nỡ ra tay được.
Ức hiếp người quá đáng!
Độc Lang bước nhanh ra ngoài đỡ bà lão đứng dậy.
Đồng thời đá người thanh niên Răng hô một cước.
Người thanh niên kia lúc đó bay ra ngoài sân, sau đó rơi xuống đất phun ra ngụm máu.
Bà lão nhìn thấy giỏ tre bị gãy mà thở dài tiếc nuối.
“Haiz, giỏ tre đang yên lành cứ thế gấy rồi……
“Tạo nghiệp.”
Những chiếc giỏ này chính là vốn liếng cho bà lão ăn cơm, lồng tre gãy rồi bà không đau lòng mới lạ.
Độc Lang hỏi: “Bà lão, người thanh niên đó là ai? Tại sao cướp giỏ tre của bà vậy?”
Bà lão nói: “Cậu ta là cháu của tôi, con trai của gia đình anh trai.”
“Tôi đã vất vả làm giỏ tre, phần lớn đều bị cậu ta lấy đi bán. Số tiền m bán được đều bị cậu ta tiêu sạch”
Đáng chết!
Độc Lang hai mắt đỏ lên và đầy sát khí.
Người thanh niên đó có tay có chân không cố gắng làm việc kiếm tiền, Muốn làm con kí sinh trùng gặm nhấm cái cũ.
Huống hồ, còn là người già của gia đình khác gặm nhấm.
Độc Lang ghét nhất là kiểu lãng phí này, anh ta đã hạ quyết tâm nhất định dạy dỗ đối phương thật tốt.
Anh ta đỡ bà thái thái đứng dậy, bước ra khỏi sân.