Chương 1026
Thắng làm vua thua làm giặc, ai là vua còn ai phải quỳ?
Mọi người đã chính thức được thấy cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
La Hằng nói: “Lão Phật gia, anh Thượng Quan, mời đi theo tôi ra hậu trường ký hợp đồng.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Tốt!
Lão Phật gia cùng Thượng Quan Hành Ngữ đứng dậy, tiến về phía hậu trường.
Bất ngờ Diệp Huyền Tần cũng đứng dậy muốn đi về phía hậu trường.
Lão Phật gia cảnh giác nhìn Diệp Huyền Tần: “Họ Diệp kia, sao cậu lại đi vào hậu trường làm cái gì?”
“Vẫn muốn giành móng lưng rồng sao?”
“Thắng làm vua thua làm giặc, cậu đã thua tôi, hãy chấp nhận thua cuộc đi, đừng có mơ tưởng đến móng lưng rồng nữa
Ông ta biết thực lực của Diệp Huyền Tần rất mạnh, nếu như anh muốn đoạt móng lưng rồng thì e là ông ta cũng không có khả năng đánh thắng.
Diệp Huyền Tẫn mỉm cười: “Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú với móng lưng rồng”
“Tôi chỉ ra hậu trường lấy đồ của mình thôi!”
Lão Phật gia không hiểu nổi, nói: “Đồ của cậu? Đồ của cậu là cái gì?” Thượng Quan Hành Ngữ khinh thường nói: “Ông quan tâm cậu ta làm gì.”
“Diệp Huyền Tần, thực ra tôi vẫn hy vọng cậu có thể lấy được móng lưng rồng”
“Đây chính là đồ mà Thiên La Điện tự mình chủ trì đấu giá, nếu cậu đoạt vật phẩm đấu giá thì tức là cậu sẽ đối đầu với cả Thiên Vương Điện. “Cậu nói thử xem, nếu như vậy thật thì Thiên La Điện liệu có khả năng sẽ lột da rút gân cậu hay không?”
“Anh La Hằng, tôi nói có đúng không?” La Hằng nhìn Diệp Huyền Tần đầy ẩn ý, không nói gì mà quay người đi vào hậu trường.
Ba người cũng theo sát phía sau đi vào. Rất nhanh, La Hằng đã ký kết xong với Lão Phật gia.
La Hằng trịnh trọng giao tận tay móng lưng rồng cho ông ta.
Lão Phật gia lập tức đệ trình hợp đồng thế chấp tài sản gia đình đưa cho La Hằng.
Tất nhiên, Lão Phật gia không thể đưa ra hai triệu một trăm nghìn tỷ tiền vốn lưu động cho La Hằng nên chỉ có thể thế chấp tài sản gia đình.
Cầm móng lưng rồng trên tay, Lão Phật gia cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Tính mạng của ông ta cuối cùng cũng được bảo vệ.
Ông ta xoay người, hơi cúi đầu với La Hằng : “Cậu La Hằng, sau này còn gặp lại.”
“Hôm nào đó tôi sẽ tự mình chủ trì, mở tiệc chiêu đãi cậu La Hằng. La Hằng: “Khách sáo rồi!”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Lão Phật gia cùng Thượng Quan Hành Ngữ quay người muốn rời đi.
Tuy nhiên, lúc này La Hằng lại chợt có động thái khiến tất cả mọi người bất ngờ đến há hốc mồm.
Anh ta đưa hiệp nghị thế chấp của Lão Phật gia cho Diệp Huyền Trân. “Cậu Diệp, mong cậu cất kỹ!”
Diệp Huyền Tần cười nhận lấy: “Cảm ơn! La Hằng: “Tôi mới tính qua tiền hoa hồng, khoảng ba mươi lăm nghìn tỷ.”
“Cậu Diệp, cậu muốn quẹt thẻ hay trả bằng tiền mặt?”
Diệp Huyền Tần: “Trừ vào tiền đấu giá là được.”
La Hằng: “Được, như vậy cũng tốt!”
Lão Phật gia và Thượng Quan Hành Ngữ hóa đá tại chỗ.
Giọng điệu lúc này của Lão Phật gia run rẩy vô cùng: “Cậu La Hằng, cậu làm gì vậy?”
“Tại sao lại đưa tiền bán đấu giá cho Diệp Huyền Tần?”
Dù đã đoán ra được chuyện gì nhưng mà ông ta vẫn không thể tin được, và cũng không muốn tin.
La Hằng: “À, không có gì, thật ra thì móng lưng rồng này là của cậu Diệp ủy thác cho chúng tôi bán đấu giá.”
“Vì vậy nên tiền đấu giá này, chúng tôi đương nhiên phải đưa cho cậu Diệp.”
Mẹ kiếp!
Sau khi xác nhận xong, Lão Phật gia và Thượng Quan Hành Ngữ suýt nữa thì tức đến hộc máu.
Móng lưng rồng này là của Diệp Huyền
Tân.
Anh tham dự đấu giá, chỉ với một mục đích đơn giản đó là nâng cao giá bán.
Hai triệu một trăm nghìn tỷ…
Ông ta bị Diệp Huyền Tần lừa mất hai triệu một trăm nghìn tỷ!
Lão Phật gia nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Huyền Tần, thế mà cậu lại dám giở trò sau lưng tôi!”
“Loại người như cậu đã có hành vi vi phạm nghiêm trọng đến đạo nghĩa giang hồ, cậu không sợ bị giang hồ khinh thường, tẩy chay hay sao?”
Diệp Huyền Tần: “Giở trò sau lưng? Ông đúng là có mắt như mù, không nhìn được tấm lòng tốt của người khác.”
“Tôi biết rõ ông chẳng còn nhiều thời gian nữa, vì vậy mới cần móng lưng rồng để kéo dài tính mạng. Tôi lấy móng lưng rồng ra đấu giả, là để cứu mạng ông đấy, nếu không thì ông chẳng bao lâu nữa là chết thôi.”
“Vậy mà ông lại vu oan giá họa rằng tôi hãm hại ông, haizzz, thời thế đổi thay, con người không như trước.”