Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 80: Ngạch Tâm sư tôn




Suốt 7 ngày nàng bị cấm túc dường như không buồn chán như mọi người nghĩ... Cứ thỉnh thoảng trên núi lại vang lên tiếng la hét, rượt đuổi rất vui nhộn.

" Lão già kia!!! Đứng lại cho ta!"_ Nhạc Phượng Hy vừa cầm roi vừa đuổi theo lão nhân...

Lần nào cũng vậy... lão già đó đều xuất hiện phá đám nàng nhất là mỗi bữa ăn.

Vậy mà nàng không một lần nào bắt được lão ta. Nhiều lúc nàng hoài nghi lão ta có phải là môt trong các lão sư trong học viện không... nhưng cứ nhìn bộ dáng nhếch nhác, ăn chựt bất cần đời như vậy thì mọi suy nghĩ trước đây đều bay mất sạch.

" Tiểu tử ngươi ngốc à? Ta đứng lại ngươi đánh ta sao?"

" Tỷ tỷ!!! Để muội bắt ông ta"_ Hỏa Phụng từ đâu xuất hiện chắn ngang trước mặt lão nhân sau đó bày ra vòng lửa chặn đường lui của lão.

Tiểu Cầu cũng nhảy từ trên vai Hỏa Phụng lên cao sau đó phát ra ánh sáng trắng chặn nốt đường trên không...

" Bây giờ hết chạy rồi~"_ Nhạc Phượng Hy nhếch miệng cười, mắt nhìn lão bị giam cầm

" Oa...huhuhu... các ngươi bắt nạt ta huhuhu"_ lão nhân bật khóc lên, tay vẫn ôm khư khư dĩa bánh bao thịt.

Cả ba đứng người... bây giờ người ngoài nhìn vào thì chắc chắn sẽ nghĩ bọn nàng đang ăn hiếp một lão già lớn tuổi... rõ ràng các nàng là người bị hại mà!!!

" Ông im ngay! Khóc cái gì?"_ Hỏa Phụng lớn tiếng.

Ông ta càng khóc lớn tiếng hơn...

" Này, ông tên gì? có thân phận gì? tại sao lại ở nơi này?"_ Nhạc Phượng Hy xoa xoa mi trán hỏi.

" Ngươi cứ gọi ta là gia gia đi"_ Mắt ông long lanh nhìn nàng.

" Ông có tư cách gì mà để ta gọi ông là gia gia chứ?"

" Oaaa... ta muốn ngươi gọi là gia gia...huhuhu..."

" Cấm khóc!!!"

" Ngươi gọi ta đi, ta sẽ không khóc nữa"

Có ai nói cho nàng biết rằng đây là cái bẫy không???

" Tại sao ông cứ bắt ta phải gọi ông như vậy?"

" Ta muốn ngươi làm cháu ta, ngươi sẽ nấu ăn ngon cho ta, không đánh đuổi ta..."_ Ông tỏ ra bộ dáng thơ ngây.

Đầu nàng hiện lên ba vạch đen, sao nàng có cảm giác đang dỗ con nít thế nhỉ?!

" Rất tiếc... ta đã hết thời hạn cấm túc và sẽ không quay lại đây nữa"

" Ngươi không quay lại nữa sao? Không thể gặp lại?"

Nàng gật đầu...

" Nhưng ta sẽ tìm ngươi..."

" Học viện này không phải là nơi muốn đi đâu thì đi, ông nên an phận ở đây đi"

" Không! Ta sẽ tìm được ngươi. Lúc đó hứa với ta, khi gặp lại ngươi phải gọi ta là gia gia"

" Được. Nếu như chúng ta gặp lại, ta sẽ giữ lời hứa"_ Đã dỗ cho ông ta nín khóc thì làm cho tới đi, dù sao đã chắc gì ông ta đã tìm được nàng.

" Cháu của ta, ăn không?"_ Ông đưa một cái bánh bao cho nàng.

Nàng lắc đầu, bánh bao đó là mồi nhử dụ ông ta ra thì coi như là dành cho ông ấy đi... nghe ông nói nàng là "cháu", không hiểu sao nàng cảm thấy ấm áp, tâm trạng vui vẻ hẳn lên.

" Tiểu Phụng, Tiểu Cầu thả ông ấy ra đi"

Hỏa Phụng và Tiểu Cầu hóa giải thần chú...

" Cháu ngoan, gia gia sẽ đến thăm ngươi"_ Lão nhân nói xong liền phi thân mất dạng.

Hình như có gì đó sai sai...

" Tỷ tỷ, chúng ta không phải muốn bắt ông ta đền bù thiệt hại sao?"_ Hỏa Phụng chớp chớp mắt, tay giựt giựt tay áo nàng hỏi.

Nhạc Phượng Hy trố mắt nhìn Hỏa Phụng...

Ừ ha!!! Không phải kế hoạch của bọn nàng là phục thù lão già kia sao? Còn chưa hỏi tội lão mà!?

Nàng nhìn lại khoảng không phía trước, nhân ảnh đó đã không còn... là chính miệng nàng cho thả người đó!!!

Aaaaa nàng bị lừa sao??? Sao nàng lại bị mấy giọt nước mắt ấy lừa chứ??? Sao nàng ngu quá vậy?!

" Chủ nhân quả nhiên bị lừa mà còn bị lừa rất dễ dàng"_ Tiểu Cầu lắc đầu ngao ngán nhìn chủ nhân đang vò tai bứt tóc.

.............................................

Lão nhân ôm dĩa bánh bao bước vào một kết giới đến cánh đồng hoa Hoàng Hội, những tiểu thư đồng đang chăm sóc hoa vừa thấy ông liền kính cẩn cúi chào

" Sư tôn đã về"

Lão nhân bây giờ không còn bộ dáng nhếch nhác, linh động như trước nữa mà thay vào đó là một khí chất uy nghiêm, lạnh lùng... ông ấy chính là Ngạch Tâm lão sư mà nàng đang tìm kiếm.

" Sư tôn, có Quy Bình lão sư và Hoa Khê lão sư chờ trong viện"_ Một tiểu đồng thông báo.

" Ừ. Ngươi mang trà lên bảo họ đợi ta"

Ngạch Tâm đi vào một căn phòng, ông cất giấu dĩa bánh bao vào góc tủ rồi lấy sách che lại, đồ ngon như vậy nên giữ cho riêng mình... nếu hai người kia biết được mỹ vị nhân gian này chắc chắn sẽ tranh giành với ông ngay thậm chí giành luôn đưa cháu gái yêu quý này.

Sau khi đã yên tâm với sắp xếp của mình, ông bước ra ngoài với bộ dáng chỉnh chu hơn xứng đáng với địa vị là một hiệu trưởng của Quốc Hinh.

" Ai da... huynh làm gì mà lâu thế? Ta ngồi đợi ngươi đến no bụng trà luôn rồi"_ Hoa Khê than vãn.

Quy Bình thì lãnh đạm hơn, tay bưng tách trà nóng lên uống sau đó nhẹ nhàng đặt tách trà xuống rồi mới nói

" Đã điều tra được gì rồi?"

Ngạch Tâm ngồi ở vị trí chủ tọa, không nói gì, chỉ nhắm mắt dưỡng thần...

" Ngạch Tâm! Có phải chúng ta đã nhầm lẫn? Tiểu tử đó không liên quan gì hết"_ Hoa Khê vội hỏi. Lần này ông rất muốn nghe kết quả tốt từ Ngạch Tâm.

" Không. Tiểu tử đó đích thực chính là hài nữ của Nhạc Kiện và Lạc Y"_ Ngạch Tâm mắt vẫn nhắm, lãnh đạm nói

Quy Bình thở dài nhưng vẫn không giấu ánh mắt vui mừng khi nghe được tin này

" Thật sao? Không ngờ hai đứa nó đã một thời oanh liệt khắp thiên hạ nay đến hài nữ của chúng cũng không thua kém gì"_ Hoa Khê hớn hở xoa cằm nói.

" Tại sao con bé lại giả trang thành nam nhân còn lấy tên giả nữa?"_ Quy Bình nhíu mày hỏi.

Ngạch Tâm lắc đầu... sau khi Nhạc Kiện mất, Lạc Y cũng cắt đứt liên lạc với các ông, một mình nuôi con và quản lý cả gia tộc. Đến khi các ông nhận tin Lạc Y cũng mất và Nhạc gia sụp đổ thay vào đó là Lâm gia thay lên làm chủ. Ngoài ra ông còn nhận được di thư trước khi chết của Lạc Y rằng đừng đến tìm tiểu nữ Nhạc Phượng Hy và đệ đệ của nó Nhạc Thiên Kỳ vì lý do bảo toàn tính mạng của chúng nó, Lâm gia sẽ là vỏ bọc tốt giúp chúng sống một cuộc sống bình thường như bao người... Đó là một bức di thư viết bằng máu, bọn ông không thể không nghe lời yêu cầu của Lạc Y.

" Có lẽ con bé đã biết được tình trạng của nó... sự nguy hiểm như lời Lạc Y đã nói"_ Quy Bình âm trầm nói.

" Sao chúng ta không trực tiếp gặp hỏi con bé?"_ Hoa Khê đề nghị

" Hazzz chưa phải là lúc"_ Ngạch Tâm thở dài.

" Tiểu Hy đang cảnh giác với mọi người xung quanh nên mới giả trang thành một người khác, chúng ta phải tạo sự tin tưởng với con bé ngoài ra... chúng ta không thể để kẻ thù biết được thân phận thật sự của con bé"_ Quy Bình giải thích.

" Ngươi nói cũng đúng... chúng ta hoàn toàn không rõ kẻ thù của Nhạc gia là ai, sẽ rất nguy hiểm nếu bọn chúng nắm được thông tin về con cháu của Nhạc gia"_ Hoa Khê gật gù nói.

" Tuy nhiên... con bé đã có mâu thuẫn với Lâm gia... e rằng..."_ Quy Bình nói.

Lâm gia là mối nguy hại khá lớnNhạc Phượng Hy... nếu bọn họ có thể nhận ra...?

" Vì vậy ta mong hai người thường xuyên để ý đến con bé, tránh để chạm mặt Lâm gia nhiều"

" Vậy ta có thể..."_ Hoa Khê cười lém lĩnh

" Không được! Ngươi không được ăn gian"_ Quy Bình trừng mắt nói.

" Ta có ăn gian đâu~ lỡ như tiếp xúc với ta nhiều rồi con bé thích ta, muốn nhận ta làm sư phụ... thế thì ta đành qua mặt hai người mà nhận thôi hehehe"

" Ai nói với ngươi là con bé sẽ chọn ngươi chứ?"_ Ngạch Tâm nói

" Hừ! Ta thì sao chứ? Ta rất xứng đáng làm sư phụ cho tiểu Hy nhà ta nha~"

" Ngươi đừng quên song thân của con bé đều là đệ tử của ta"

" Cha mẹ con bé đều bị ngươi dành hết rồi thì nhường cho ta con bé đi~"_ Hoa Khê nũng nịu.

Quy Bình đứng dậy nói một câu rồi đi ra ngoài: " Ta sẽ giám sát tốt con bé"

Hoa Khê thấy Quy Bình bỏ đi liền cười hả hê

" Hahaha ngay cả Quy Bình cũng chịu lui một bước nhường cho ta"

Ngạch Tâm lườm ông một cái, bộ dáng khinh thường...

" Bộ ta nói sai gì sao?"_ Hoa Khê ngơ ngác.

" Ngươi có biết Quy Bình đảm nhiệm chức vụ gì không?"

" Đứng đầu Giới Luật, giảng dạy kỹ năng chiến đấu... thế thì sao?"

Ngạch Tâm không nói, cũng chắp tay sau lưng bước ra khỏi phòng, để lại Hoa Khê ngơ ngác.

Hoa Khê ngồi ngẫm nghĩ một hồi liền giật mình nhận ra một vấn đề...

Giới Luật có quyền giám sát các học viên ở mọi lúc mọi nơi, còn kỹ năng chiến đấu... đó không phải môn học ưa thích của các học viên sao??? Nếu tiểu Hy có tính cách giống song thân nó thì chẳng phải cũng sẽ đeo bám cái môn đầy bạo lực của Quy Bình hay sao???

Aaaaaa vậy mà nói ta ăn gian!!! Quy Bình! Ngay cả ngươi cũng muốn ăn gian sao???

Không được! Ông phải tranh thủ hâm nóng tình cảm thầy trò với tiểu Hy mới được!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.