Thản Nhiên

Chương 17: 17: Gần Đây Anh Giống Như Càng Ngày Càng Dễ Nóng




Bữa tối rất nhanh đã ăn xong.

Hai người ăn cơm xác thật so với một người ăn cơm náo nhiệt hơn nhiều, Đường Miểu cảm giác ăn ngon hơn so với ngày thường rất nhiều.

Sau khi ăn cơm xong, Hạ Khiếu chuẩn bị ra về.

Trước khi đi, Đường Miểu hỏi phương thức liên lạc của Hạ Khiếu.

"Nếu sau này có thời gian, hoan nghênh cậu tới nhà tôi ăn cơm." Đường Miểu nói với Hạ Khiếu.

Đối với Đường Miểu, đây là một cách cảm ơn Hạ Khiếu.

Nghe xong lời mời của cô, Hạ Khiếu nhìn cô một cái, lên tiếng xem như đáp ứng.

Đáp ứng xong, Hạ Khiếu rời khỏi nhà Đường Miểu.

...

Hai nhà cách nhau không xa.

Sau khi rời khỏi nhà Đường Miểu, Hạ Khiếu cũng trở về nhà của mình.

Trước khi đến nhà Đường Miểu ăn tối vừa rồi, máy điều hòa trong phòng khách của Hạ Khiếu không được bật, vừa vào cửa đã bị bao trùm trong không khí lạnh lẽo, Hạ Khiếu đứng ở cửa không nhúc nhích.

Mỗi ngôi nhà giống như một không gian, được phong tỏa ngay khi cánh cửa đóng lại.

Trong không gian của Hạ Khiếu, nó tối tăm và băng giá, phảng phất mùi hương trầm buồn của gỗ.

Tuy nhiên, bây giờ, anh có thể ngửi thấy một mùi hương đào thoang thoảng được mang đến từ nhà Đường Miểu trong hương trầm hương nồng nàn này.

Hạ Khiếu đứng ở cửa, cứ bất động.

Sau khi đứng trong chốc lát, anh giơ tay cởi áo phông trên người, đi vào phòng tắm.

Gần đây anh giống như càng ngày càng dễ nóng.

...

Sau khi cùng Hạ Khiếu cùng nhau ăn một bữa cơm, Đường Miểu an lòng không ít.

Thật cũng không phải nói cô có bao nhiêu an toàn, chỉ là hiện tại, Đường Miểu cảm giác chính mình không giống như trước kia, trạng thái duỗi tay ra cái gì đều bắt không được.

Điều này làm cho cô cảm giác yên ổn rất lớn, thậm chí cảm giác thân thuộc với thành phố ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Sau đó, cuộc sống vẫn diễn ra như bình thường.

Chỉ là Đường Miểu đã lâu không gặp Hạ Khiếu, Dữu Nhã Nhã nói với cô rằng gần đây có rất nhiều lễ hội âm nhạc, và Vang Bóng Một Thời đã được mời biểu diễn ở lễ hội âm nhạc.

Sau khi bài hát mới được phát hành, Vang Bóng Một Thời đã trở nên phổ biến trên nền tảng video ngắn.

Bài hát mới được thu âm, ngay khi có mặt trên nền tảng âm nhạc, nó đã đứng đầu.

Giờ đây, không chỉ trong vòng tròn ban nhạc, mà cả những người hâm mộ ở các vòng khác cũng đã là fans nhập hố của Vang Bóng Một Thời.

Vang Bóng Một Thời thật sự đã nổi tiếng ra khỏi vòng.

"Bây giờ họ có rất nhiều buổi biểu diễn, fans cũng rất đông.

Năm nay, các lễ hội âm nhạc lớn nhỏ đều mời họ, không chỉ lễ hội âm nhạc mà cả các gameshow, còn cả các công ty âm nhạc muốn ký hợp đồng với họ." Dữu Nhã Nhã cầm điện thoại di động của mình, ngồi bên cạnh Đường Miểu, vừa nói với cô vừa cho cô xem đoạn video về màn biểu diễn của Vang Bóng Một Thời.

Đường Miểu biết rất ít về ban nhạc, nghe xong lời của Dữu Nhã Nhã, cô nói: "Vậy không phải sẽ rất bận sao, vẫn biểu diễn ở Đường Về chứ?"

Dữu Nhã Nhã nghe xong, hướng Đường Miểu cười hì hì, nói: "Sao vậy? Chị muốn xem bọn họ biểu diễn à?"

Lần trước Dữu Nhã Nhã mang theo Đường Miểu đi xem biểu diễn của Vang Bóng Một Thời, cô ấy hỏi Đường Miểu thích ban nhạc nào, Đường Miểu nói có ấn tượng sâu với Vang Bóng Một Thời một chút.

Nghe Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu cũng chỉ cười, lên tiếng.

"Ừm."

"Vậy thì chúng ta sẽ là fan của cùng một ban nhạc trong tương lai." Dữu Nhã Nhã bắt tay cô như thể cô ấy đã tìm thấy một người đồng đội, sau đó nói, "Họ chắc chắn sẽ quay lại sau khi lễ hội âm nhạc kết thúc."

"Gameshow và ký hợp đồng với công ty thì sao?" Đường Miểu hỏi.

"Họ sẽ không tham gia đâu." Dữu Nhã Nhã rất hiểu mà nói, "Từ khi Vang Bóng Một Thời ra mắt, chỉ có Hạ Khiếu và Tề Viễn, sau khi họ thành lập ban nhạc, liền có công ty âm nhạc muốn ký hợp đồng với họ.

Nhưng họ đã không đồng ý."

"Vì sao?" Đường Miểu hỏi, tuy rằng cô không hiểu lắm cái vòng này, nhưng cũng biết nếu ký hợp đồng âm nhạc với công ty sẽ có nhiều cơ hội hơn, cũng sẽ kiếm càng nhiều tiền.

"Bởi vì bọn họ không thiếu tiền." Dữu Nhã Nhã nói.

Đường Miểu nhìn Dữu Nhã Nhã một cái.

"Bốn người này đều là cao phú soái hàng đầu ở Hoài Thành.

Đặc biệt là Hạ Khiếu, ông ngoại bà ngoại lúc trước của anh ấy là người giàu số một ở Hoài Thành, cho dù hiện tại anh ấy không quan tâm nhiều đến việc kinh doanh thì gia đình anh ấy cũng rất giàu có.

Tề Viễn và anh ấy từ nhỏ cùng nhau lớn lên, bọn họ đều là người trong một vòng."

"Về phần Cát bang và Lâm Diệp, họ kém hơn một chút, nhưng cũng rất có tiền."

"Nói tóm lại, Vang Bóng Một Thời chính là bốn cao phú soái muốn tự do tự tại chơi nhạc.

Bọn họ không thiếu tiền, nói gì đến ký hợp đồng âm nhạc với công ty.

Sau khi ký hợp đồng, còn bị công ty âm nhạc sắp xếp làm này làm kia, không được tự nhiên."

Vang Bóng Một Thời có điều kiện kỳ thật cũng không tính là bí mật gì ở Hoài Thành.

Rốt cuộc năm đó, Hạ Khiếu cùng Tề Viễn mới mười mấy tuổi thành lập ban nhạc, nhạc cụ của hai người đều thuộc hạng đỉnh cao, động một chút là tới bảy tám con số.

Sau này, người quen truyền đi, mọi người thường xuyên qua lại ai cũng biết.

Dữu Nhã Nhã sau khi nói xong, cảm khái mà nhìn Hạ Khiếu đang hát trên màn hình, nói: "Cực phẩm a cực phẩm a, có tiền thì thôi đi, còn cố tình lớn lên đẹp trai như vậy, đẹp trai thì thôi đi, còn cố tình có sức bền như vậy, ai mà chịu nổi."

Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu: "..."

Dữu Nhã Nhã xem như là một fan âm nhạc dày dạn, những lời nói thường ngày của cô ấy đôi khi thẳng thừng đến mức Đường Miểu không biết phải nói gì.

Ban đầu cô không hiểu lắm, nhưng sau khi ở với Dữu Nhã Nhã một thời gian dài, cô dần dần hiểu được ý nghĩa của một số từ trong vòng tròn âm nhạc mà cô ấy nói.

Sức bền.

Đường Miểu nhìn thoáng qua Hạ Khiếu đang biểu diễn trên màn hình.

Màn trình diễn tại lễ hội âm nhạc chắc chắn còn điên cuồng hơn màn biểu diễn tại livehouse.

Dưới sân khấu có rất đông người hâm mộ âm nhạc, ban nhạc trên sân khấu cầm guitar, đánh trống, dù trời mưa gió họ vẫn không ngừng biểu diễn.

Dưới màn biểu diễn nồng nhiệt như vậy, dù chỉ qua màn hình, bạn cũng sẽ bị bầu không khí bên trong nhiễm vào, chưa nói đến bầu không khí của hiện trường.

Trong bầu không khí ấm áp này, tất cả nhạc công, người hâm mộ, âm thanh và hình ảnh đều được kết nối với nhau trong màn mưa, ngay cả khi hình ảnh được kết nối hỗn loạn như vậy, Đường Miểu từ cái nhìn đầu tiên, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Hạ Khiếu.

Khi Hạ Khiếu đang biểu diễn, tóc của anh đã được buộc lên.

Sau khi buộc nó lên, các đường nét trên khuôn mặt cao cấp của anh được hiển thị rõ ràng và chân thực trước mắt.

Đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông quá mức sắc bén, lộ ra vài phần vẻ đẹp ngông cuồng, nhưng lại không lộ ra nữ tính chút nào, mà là mang theo một loại sức sống mãnh liệt thuộc về người trẻ tuổi.

Điểm này tự nhiên cũng được thể hiện ở dáng người của anh.

Các ca khúc của Vang Bóng Một Thời đều mang phong cách không đồng nhất, có xu hướng pop dân gian hơn, nhưng cũng có một số bài Heavy metal.

Trong buổi biểu diễn, bốn người ở trên sân khấu, hoàn toàn thu hút sự chú ý của mọi người.

Họ trẻ trung, sôi nổi, cao thẳng, khiến người hâm mộ phải hét lên theo từng động tác.

Qua màn mưa mỏng và u ám, dường như có thể cảm nhận được hormone từ cơ thể Hạ Khiếu xuyên qua màn hình.

Dưới cái nhìn chăm chú như vậy, nhịp tim của Đường Miểu cũng rơi xuống cùng với màn mưa.

"A! Làm sao mới có thể ngủ với Hạ Khiếu đây!" Dữu Nhã Nhã bên cạnh thấy một màn như vậy, phát ra tiếng hò hét chân thật.

Người đàn ông này chính là có ma lực như vậy.

Rõ ràng quần áo đều đang mặc rất nghiêm túc, nhưng so với cởi quần áo càng có một loại gợi cảm muốn nói lại thôi, khiến người ta ngăn không được hiểu sai.

Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu thu hồi ánh mắt, cười nhìn cô ấy một cái.

Bị Đường Miểu nhìn như vậy, Dữu Nhã Nhã cười hì hì tiến đến bên người cô, làm mặt quỷ với cô, nói: "Miểu Miểu có muốn ngủ không?"

Đường Miểu: "..."

Gần như Dữu Nhã Nhã nói như vậy xong, mặt Đường Miểu liền đỏ lên.

Mặt đỏ, không riêng gì cô mà Dữu Nhã Nhã cũng sửng sốt một chút.

"Oa.

Chị cũng dễ dàng thẹn thùng quá đi?" Sau khi Dữu Nhã Nhã nhìn khuôn mặt đỏ của Đường Miểu, nhịn không được trêu ghẹo nở nụ cười, "Không phải chị có bạn trai cũ sao? Tụi chị chưa làm loại chuyện này hả?"

Đường Miểu: "..."

Dữu Nhã Nhã nói như vậy xong, nhìn vẻ mặt không phản ứng của Đường Miểu, thu lại chút nụ cười.

"Không phải chứ?" Dữu Nhã Nhã không thể tin mà nhìn Đường Miểu, "Tụi chị thật không có..."

Mặt Đường Miểu vẫn đỏ, lời nói của Dữu Nhã Nhã khiến cô bất đắc dĩ, cô dở khóc dở cười mà nói: "Đừng nói cái này..."

Đường Miểu không trực tiếp trả lời, nhưng từ lời nói của cô, Dữu Nhã Nhã cũng đã biết đáp án.

Cô ấy ngạc nhiên mà nhìn Đường Miểu, ánh mắt trên dưới đánh giá Đường Miểu, Dữu Nhã Nhã lắc lắc đầu.

"Thật đáng tiếc thay cho bạn trai cũ của chị."

"Ngủ với chị khẳng định rất thoải mái."

Đường Miểu: "..."

Dữu Nhã Nhã nói như vậy, tự nhiên là căn cứ vào ngày thường quan sát Đường Miểu, còn có tiếp xúc.

Sau khi cùng Đường Miểu có quan hệ tốt, cô ấy đặc biệt thích ôm cô.

Đường Miểu tuy rằng nhìn qua gầy, nhưng xúc cảm vô cùng mềm mại, giọng nói còn đặc biệt dễ nghe.

Dữu Nhã Nhã dứt lời, liền động tay động chân với Đường Miểu.

Dữu Nhã Nhã ôm lấy cô, cọ cọ trong lòng cô, Đường Miểu bị cô ấy ôm, cũng nhịn không được nở nụ cười.

"Có chút ngứa." Đường Miểu nói.

"Chỗ nào ngứa?" Dữu Nhã Nhã nói như vậy, nhưng động tác không dừng lại, thậm chí còn từ dưới cánh tay cô, ôm vòng lấy eo cô.

Tay cô ấy đặt trên eo cô nhéo nhéo, Đường Miểu bị nhéo đến ngứa ngáy, cười ra tiếng, đồng thời đánh trả lại.

Dữu Nhã Nhã cũng bị Đường Miểu nhéo một chút, cũng ngứa nhịn không được cười rộ lên, hai người ngồi ở trên ghế piano, chơi đến vui vẻ vô cùng.

Khi hai người đang ầm ĩ, cửa lớp học đàn của Đường Miểu bị đẩy ra.

Hai người ngừng đùa giỡn, quay đầu lại nhìn qua, khi nhìn thấy người đứng ở cửa, nụ cười trên mặt Dữu Nhã Nhã trầm xuống.

Là Khâu Vũ.

Khâu Vũ cũng không nghĩ tới Dữu Nhã Nhã cũng ở đây, nhưng cô ta tới đây cũng không phải tìm cô ấy.

Nhìn Dữu Nhã Nhã một chút, đơn giản gật đầu xem như chào hỏi, Khâu Vũ nói với Đường Miểu.

"Cô Đường, buổi tối giúp tôi dạy thay mấy bài đi."

Khâu Vũ nói xong, Dữu Nhã Nhã nhíu mày.

Cô ấy phát hiện Khâu Vũ càng ngày càng quá đáng.

Ngày thường đều lạnh nhạt với Đường Miểu, đến khi muốn nhờ người ta lên lớp dạy thay mình mới lại đây cùng người ta nói mấy câu.

Mà nhờ người ta giúp thì phải nói chuyện chân thành, thái độ tốt một chút còn chưa tính, khi cô ta nói Đường Miểu giúp cô ta dạy thay mấy bài, cô ta giống như hoàn toàn không có giọng điệu thương lượng nào, như là đang ra lệnh vậy.

Khâu Vũ xác thật là đang ra lệnh, sau khi cô ta cứ như vậy nói với Đường Miểu xong, liền chuẩn bị đi.

Đến nơi này của cô, Đường Miểu giúp cô ta lên lớp thay, cô ta chỉ cần tới đây thông báo một tiếng là được rồi.

Mà khi cô ta thông báo xong, khi chuẩn bị rời đi, giọng nói của người phụ nữ vang lên nhẹ nhàng bình tĩnh trong lớp học.

"Cô Khâu tự mình lên lớp đi."

Đường Miểu nói xong, Khâu Vũ xoay người nhìn lại..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.