Thần Mộ

Chương 30: Nhất khối thần cốt




Khi Tiểu Bảo Chúa quay trở lại trong phòng thì Thần Nam ngạc nhiên hỏi: Ngươi không muốn cưỡi con sắc hổ đó chạy trốn hả?"

Tiểu ác ma ấp úng trả lời: "Ta...trên người ta không còn một chút tiền nào, ngươi...có thể ......cho ta một ít."

"Chứ tiền mà ngươi đã cướp đâu hết rồi?"

Tiểu Bảo Chúa không còn cách nào đành thẹn thùng kể chuyện xảy ra ở Thần Phong học viện, Thần Nam nghe xong ôm bụng cười nắc nẻ.

"Ha..ha..."

Tiểu Bảo Chúa tức giận nói: "Bại hoại, à, không ,Thần Nam, ngươi đừng có cười nữa, rốt cuộc thì ngươi có cho không? Lần trước ngươi đã giựt mất tiền do ta "kiếm" được, bây giờ cũng nên trả lại cho ta chút ít chứ, hiện giờ ta không còn xu nào."

Thần Nam cười sung sướng vô cùng, không ngờ đến kết cục như vậy, hắn rút từ trong ngực ra một xâu kim tệ rồi nói: "Cầm lấy đi."

Tiểu Bảo Chúa vội vàng chộp lấy, sau đó ôm lấy Tiểu Ngọc rồi chạy ra ngoài. Thần Nam không ngăn cô ta lại. Sau khi biết lão yêu quái đã xuất hiện gần đây thì hắn không dám làm gì quá đáng với Tiểu Bảo Chúa nữa.

Vài ngày sau, phong ba do truyền văn về cánh tay thần ở thành Tội Ác đã lập được kỷ lục mới, hàng ngàn tu luyện giả đổ xô đến đây từ các đại lục khác nhau, bãi chiến trường của cổ thần đến cuối ngày vẫn vô số tu luyện giả không ngừng tìm kiếm.

Mấy ngày qua Thần Nam không gặp lại Tiểu Bảo Chúa nữa, hắn nhàn rỗi quá đến phát chán, đành tiếp tục lần mò vào chỗ di tích còn lại của chiến trường một lần nữa. nhìn vào những bóng người trong núi rừng, hắn than thở: "Bao nhiêu người thế này đều đang tìm cánh tay bị đứt của cổ thần, cho dù có tìm thấy được thì cũng khó tránh khỏi một cuộc chiến tranh giành, dục vọng của con người lại làm hại con người!"

Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra sau lưng hắn: "Dục vọng đôi lúc còn là một động lực lớn thôi thúc con người ta tiến lên, nhưng có lúc lại giống như một thứ thuốc độc ngọt ngào, nó có thể khiến một người nỗ lực phấn đấu cũng có thể khiến người ta tự huỷ diệt mình như một con thiêu thân lao vào đống lửa."

Thần Nam giật mình, vội quay lại nhìn, chỉ thấy đó là một lão nhân đầu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt cách hắn khoảng ba trượng. lão nhân chắp hai tay sau lưng, mắt nhìn quần sơn đằng xa, nhẹ giọng nói: "Hai cổ thần chẳng phải cũng là vì tranh giành một bảo vật mà đã ra tay đánh nhau và cuối cùng chết chung với nhau. Trên đời này không ai có thể thoát khỏi ma lực của vật chất được, ngay cả thần tiên cũng không tránh khỏi."

Ông lão dáng vẻ tiên phong đạo cốt như một cao nhân đắc đạo, Thần Nam kinh nghi một lúc, hắn không kìm nổi tính tò mò của mình liền hỏi: "Ông có phải là một tu đạo giả?"

"Ha ha , tu đạo giả rất đặc biệt sao?"

Thần Nam biết rằng hôm nay mình đã gặp một cao thủ, tu vi của ông ta ít nhất cũng phải trên cấp bốn (tứ giai), nếu không quyết không thể thình lình xuất hiện sau lưng hắn như vậy.

"Không phải, tôi chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi, bởi vì tu đạo giả thường rất khó gặp huống hồ ông lại là người có tu vi cao thâm như vậy.

Lão nhân nói: "Tu đạo giả không nhất thiết phải ẩn cư trong núi sâu như người ta thường nghĩ, có nhiều tu đạo giả vẫn sống và tu luyện nơi hồng trần."

Thần Nam cảm thấy rất ngạc nhiên, điều này hoàn toàn khác so với những điều hắn biết trước đây, liền hỏi: "Tu đạo giả chẳng phải không muốn bị người trần quấy nhiễu sao, họ thường ở những nơi mà mọi người ít đặt chân tới để tu luyện chứ?"

"Đúng là có những người như ngươi vừa nói, nhưng cũng có những người luôn trà trộn nơi hồng trần. Pháp quyết tu luyện bất đồng nên hình thức rèn luyện và trải nghiệm cũng không giống nhau."

"Ồ, lần đầu tiên tôi nghe có người nói như vậy, ông chắc chắc thuộc về nhóm người sau rồi phải không?"

Ông lão cười rồi nói: "Không phải, ta là một võ giả, hiển nhiên không phải một tu đạo giả."

"à!" Lần này thì Thần Nam đúng là cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, hắn luôn nghĩ rằng lão nhân đang đứng trước mắt mình là một tu đạo giả.

"Chàng trai trẻ, ngươi thật sự không nhận ra ta sao?"

Thần Nam kinh ngạc nói: "A, ông là..."

Ông lão nói: "Ta không phải đã từng nói với ngươi rồi sao, gần đây ta phải nghỉ ngơi yên tĩnh muốn ra ngoài đi lại một chút, không ngờ lại có thể gặp được ngươi nhanh đến vậy."

Trong đầu Thần Nam như có tiếng sấm vang ầm ầm, hắn run run hỏi: "Ông là ... lão yêu quái? À không, ông là huyền tổ của hoàng đế Sở quốc?"

Ông lão mỉm cười rồi gật đầu: "Không sai, là ta đây, xem ra, chúng ta rất có duyên, ha...ha..."

Dưới ánh mặt trời ngày hè mà trong người Thần Nam tự nhiên phát lạnh.

Ngày trước, lão yêu quái có đôi mắt đục ngầu, răng đã rụng hết, những nếp nhăn trên da mặt giống như miếng giấy nhăn nhúm, cái đầu trọc lóc chỉ lưa thưa vài sợi tóc. Còn lão yêu quái bây giờ lại có một bộ răng hoàn hảo trắng tinh, dáng vẻ hồng hào, tinh thần minh mẫn, so với khi còn ở trong hoàng cung Sở quốc đúng là một trời một vực.

Trong lòng Thần Nam dấy lên một cảm giác vô cùng bất an, có thể nói hắn đã góp một phần tạo ra lão yêu quái của ngày hôm nay, nếu như không phải hắn đã dịch cho lão yêu quái quyển tà thư đó thì người đang đứng trước mặt hắn lúc này vẫn là lão nhân run rẩy, đi không vững.

Cho dù lúc đầu công lực của lão yêu quái có cao siêu đến mức nào thì rõ ràng lão cũng đã đi đến bước đường cùng, cho dù lão có muốn làm chuyện ác cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa. vậy mà sau khi tu luyện theo bí pháp của tà thư đó, lão như có một cuộc sống mới, lão nhân trước mắt như thoát thai hoán cốt, mọi thứ đều không thể ngờ được.

Thần Nam hoàn toàn không thể hiểu được lão nhân này, hắn không biết có phải chính mình đã tạo ra một ác ma tuyệt thế không, e rằng lúc này công lực của lão yêu quái đã vượt xa cấp năm, và đã đạt được đến cảnh giới cấp sáu, một cao thủ có sức mạnh cấp sáu chỉ có trong truyền thuyết, chỉ nghĩ thôi mà đã thấy thật đáng sợ!

Lão yêu quái cười nói: "Cám ơn ngươi, bây giờ ta lại có thể sống thêm hai ba mươi năm nữa, được sống đúng là niềm hạnh phúc lớn nhất!"

Thần Nam gượng cười đáp: "Tiền bối quả đúng là thần công cái thế, không ngờ lại cải lão hoàn đồng lần nữa, đúng là rất đáng mừng!"

"Lần này không thể coi là cải lão hoàn đồng được, chỉ là miễn cưỡng kéo dài tuổi thọ thêm mấy chục năm nữa mà thôi."

Thần Nam kìm chế tình cảm của mình một lúc rồi dần bình tĩnh lại và hỏi: "Ông cũng vì thứ bảo vật chưa biết trong cánh tay bị đứt của cổ thần mà đến đây phải không?"

Lão yêu quái nhẹ nhàng lắc đầu rồi nói: "Không phải, ta chẳng có hứng thú gì với nó cả. Ngươi biết đấy, sau khi tu luyện theo tà thư đó thì ta cần phải có rất nhiều máu tươi, ngự thiện phòng trong hoàng cung mỗi ngày giết vô số súc vật cho ta dùng, dù dư dả nhưng tất cả cũng chỉ là của súc vật không có linh tính, hiệu quả không lí tưởng mấy."

Nghe xong Thần Nam run sợ toát mồ hôi lạnh, cả cơ thể đều run lên.

Lão yêu quái nhìn thấy hắn như vậy liền nói: "Đừng sợ ta quyết không học theo bọn yêu đạo đó giết người tàn bạo để hút máu tươi đâu. Trong số mười vạn ngọn núi lớn trên đại lục này có những linh cầm dị thú sinh sống. Ta vốn dĩ không cần phải phạm đến sát giới, chỉ cần mỗi ngày hút một ít máu của những trân thú đó là đủ để duy trì cuộc sống rồi.

Thần Nam cũng có chút yên tâm, hắn nói: "Ông...Ông định sống lâu dài trong thành Tội ác sao?"

"Tạm thời định sống khoảng nửa năm hoặc hơn."

"Ồ!"

Lão yêu quái cười rồi nói: "Con tiểu nha đầu nghịch ngợm hay gây chuyện trong hoàng cung đó có phải đã cùng ngươi chạy đến đây?"

Nghe xong câu này trong lòng Thần Nam cảm thấy run sợ, nhưng lão yêu quái cũng không có ý nói là hắn đã bắt cóc Tiểu Bảo Chúa đến đây, nên hắn cũng không cần thiết phải giải thích rõ ràng. Hắn cứng đầu nói: "Đúng vậy, cô ta rất nghịch ngợm, bây giờ cũng không biết là đã chạy đi đâu chơi rồi nữa."

"Hãy giúp ta chăm sóc thật tốt cho tiểu nha đầu đó, ngươi nhất định không được để nó gây ra bất kì cái họa nào ở nơi này."

"Tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Ha...ha...ha, khung cảnh ở trước rất đẹp, ta phải đến đó ngắm chút đây, có cơ hội chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé."

Lão yêu quái chậm rãi đi về phía trước, Thần Nam ngạc nhiên nhìn theo, lão nhân đó chỉ đi có bốn, năm bước mà đã ở cách xa hắn đến trăm trượng, mỗi bước đi của ông ta dường như là biến mất đi rồi lại xuất hiện ở một nơi xa khác, tu vi khủng khiếp như vậy so với Chư Cát Thừa Phong lúc ở Tây Cảnh Sở quốc thi triển phép "súc địa thành thốn" còn kinh khủng hơn nhiều.

Công lực của lão yêu quái quả nhiên tiến bộ rất nhiều, xem ra công lực của ông ta đúng là đã đạt đến cảnh giới cấp sáu rồi, e rằng lúc này ông ta dư sức giải khai Khốn Thần chỉ trên người Tiểu Bảo Chúa.

Cảm giác của Thần Nam không hề sai chút nào, lúc đầu trên đường chạy trốn khỏi Sở quốc hắn đã cảm nhận thấy một cỗ khí tức cường đại vô cùng khủng khiếp, liền đoán nhất định là lão yêu quái. Nhưng cảm giác đó không thể sánh với cảm giác mãnh liệt lúc này. Hiện giờ lão yêu quái khi vô ý đã phát tán cường giả khí tức còn mạnh hơn trước rất nhiều. Trong mười ngày ngắn ngủi này, công lực của lão yêu quái đã tiến triển nhanh vô cùng, chắc là sau khi thân thể đã nạp đầy đủ năng lượng khiến công lực của ông ta tiến thêm một bậc.

Tu vi khủng khiếp như vậy làm cho Thần Nam vừa kinh sợ lại vừa kích động, chỉ bước bốn bước liền cách xa vị trí cũ hàng trăm trượng như là pháp thuật. Nếu những võ giả có thể luyện đến cảnh giới như vậy thì sẽ có thể tung hoành thiên hạ, các tu luyện giả khác làm sao có thể tranh phong với họ được!

Thần Nam rất kiêng nể lão yêu quái, hắn không muốn tiếp tục nán lại bãi di tích thần chiến nữa, để tránh việc không may gặp lại lão nhân cao thâm mạc trắc này, hắn vội vàng đi về thành Tội ác.

Tiểu Bảo Chúa sở dĩ muốn gia nhập vào Thần Phong học viện chủ yếu là muốn nhờ các cao thủ trong đó giúp mình giải cấm chế trên người, chứ thực ra cô ta không hề hứng thú gì với Thần Phong học viện cả, nhưng sau đó những lời của phó viện trưởng đã kích thích tính nóng nảy khiến cho cô ta không thể không gia nhập vào đó.

Hai ngày nay, Tiểu Bảo Chúa cưỡi Tiểu Ngọc thường xuất hiện rồi biến mất ở nơi di tích thần chiến, cô ta không chỉ muốn tìm thấy cánh tay trái bị đứt của cổ thần để trêu tức phó viện trưởng, mà còn muốn có được bảo vật trong bàn tay thần. Cô ta cảm thấy cực kì hứng thú với việc này.

Nhưng ở bãi di tích thần chiến, cô ta không thu hoạch được gì. Sáng nay cô ta nằm nướng trên giường không muốn đi tìm nữa, tay vuốt ve những sợi lông mềm mượt trên cái đầu nhỏ của Tiểu Ngọc rồi nói: "Cánh tay thần bị đứt đó rốt cuộc là ở đâu nhỉ, nếu như không tìm thấy nó thì ta không thể nào cam tâm được, Tiểu Ngọc, ngươi sống trên vùng núi này hơn một ngàn năm rồi, chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ đặt chân đến nơi này sao, ngươi thiệt không biết ở đây có thứ cổ quái như vậy hả?"

Tiểu Bảo Chúa không để ý rằng lúc này trên mặt của hổ vương Tiểu Ngọc chợt xuất hiện biểu tình khác lạ, tựa như do dự, lưỡng lự. Cuối cùng hình như nó đã đưa ra một quyết định nào đó, liền vùng thoát khỏi vòng tay của Tiểu Bảo Chúa, giơ đôi móng vuốt nhỏ (tiểu hổ trảo) như vẽ vẽ gì đó.

Tiểu Bảo Chúa mừng rỡ hỏi: "Ngươi biết ở đâu hả?"

Tiểu Ngọc gật đầu.

"Thiệt tốt quá, mau đưa ta đi." Tiểu Bảo Chúa vui mừng ôm nó lên rồi nói: "Ngươi đúng là chẳng ra làm sao, đã biết là cánh tay thần ở đâu sao không nói cho ta biết sớm chứ?"

Tiểu Ngọc tủi thân nhìn cô ta lắc đầu rồi lại vùng ra khỏi tay cô ta một lần nữa.

Tiểu Bảo Chúa sốt ruột nói: "Sao vậy? Ngươi mau đưa ta đi nào."

Tiểu Ngọc vẫn lắc đầu, nhưng sau đó bắt đầu biến thân, lần này nó không biến to ra, chỉ duỗi đôi cánh trắng tinh, mọc thêm cái sừng ngọc, xong rồi dang rộng đôi cánh nhỏ đột nhiên bay ra ngoài cửa sổ.

"Tiểu Ngọc đáng chết ngươi muốn đi đâu vậy? Mau quay lại đi." Tiểu Bảo Chúa vội vàng mặc y phục rồi bước xuống giường.

Trong sân một gã hỏa kế đang mang một khay trà nhìn thấy Tiểu Ngọc bay từ cửa sổ lên trên không, tức thì cảm thấy ngạc nhiên vô cùng và làm khay trà đổ hết ra đất, run run nói: "Ta...ta không nhìn nhầm chứ? Mèo thần biết bay à!" Hắn dụi mắt nhìn thật kĩ rồi chắc chắn nó đích xác là con mèo nhỏ có cánh đang bay lên trời, hắn kinh ngạc nói: "Trời ơi! Hổ bay lên trời thì đã thấy rồi! Bây giờ cả mèo cũng biết bay nữa, đây là cái lẽ đời gì chứ!"

Tiểu Bảo Chúa từ trong phòng xông ra ngoài, thấy Tiểu Ngọc trên không trung xa xôi như một cây quang tiễn từ từ biến mất, cô ta tức giận đến mức vừa nhảy lên vừa hét to: "Tiểu Ngọc đáng chết, sao ngươi có thể bỏ lại ta mà đi một mình chứ, ngươi mau quay lại đây đi..."

Trong sân, gã hỏa kế trợn mắt nhìn Tiểu Bảo Chúa như nhìn thấy yêu ma. Tiểu Bảo Chúa tức giận mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Gã hỏa kế sợ quá vội chuồn ra sân trước. Tiểu Bảo Chúa cau mày, cô ta sợ gây ra phiền phức liền vội quay vào phòng và thu dọn rồi rời khỏi khách sạn. Trên đường đi, biết bao người đều kinh ngạc vì vẻ đẹp của Tiểu Bảo Chúa, càng làm cho cô ta được thể kiêu căng. Cho đến khi có mấy tên vô lại có ý đồ xấu đuổi theo thì cô ta mới tỉnh ngộ, vội vàng bỏ chạy đến khách sạn mà Thần Nam đang ở.

Khi Thần Nam quay về khách sạn, phát hiện Tiểu Bảo Chúa đang ở trong phòng, liền ngạc nhiên vô cùng, cười rồi nói: "Chà, chẳng lẽ cô đã nghĩ thông, muốn ngoan ngoãn làm thị nữ của ta rồi sao?"

"Nói bậy, chỉ có quỷ mới muốn làm thị nữ của ngươi thôi!"

"Vậy chắc là cô đã tiêu hết tiền, nên đến chỗ ta để trộm đồ hả?"

"Nói bậy, ta mà phải làm kẻ trộm hả?"

Vậy lần trước ai ở trong phòng của ta lật tung hòm tủ lên thế?"

"Lần trước... ta chỉ muốn lấy lại số tiền ta đã kiếm được mà thôi."

Thần Nam bỗng nhiên cảm thấy tức cười: "Ha..ha.. "cướp" là "kiếm", "trộm" là "lấy" đó hả? Cô đúng là rất biết cách chối tội lắm?"

Tiểu Bảo Chúa buồn bã nói: "Đừng nói khó nghe như vậy, lần này ta đến đây thật tình không phải để lấy tiền. Tiểu Ngọc đáng chết đã bỏ ta chạy về đại sơn, ta hiện không còn khả năng tự vệ nào nữa, ngươi hãy mau giải khai cấm chế trên người ta đi." Tiểu Ngọc đột nhiên bỏ đi đúng là làm cho Tiểu Bảo Chúa đau buồn vô cùng, lúc này không còn tâm trí gì để vui đùa nữa.

"Cái gì, con sắc hổ đó sao lại có thể trốn đi chứ, ha...ha... buồn cười chết đi thôi. ta sớm biết nó chỉ lợi dụng lòng tin của ngươi mà giả vờ tỏ ra đáng yêu rồi ở bên ngươi để tu luyện công lực. Bây giờ nó đã hồi phục gần hết công lực rồi lại vỗ mông bỏ ngươi mà đi. không ngờ rằng con sắc hổ này lại có thể đùa cợt với tiểu ác ma ngươi một phen, đúng là rất đáng cười!"

"Bại hoại đáng chết, đến giờ này mà còn cười ta được hả, hãy mau giải khai cấm chế trên người ta."

"Ai biết được những điều ngươi nói là thật hay giả? Biết đâu ngươi lại cố tình đến đây để lấy lòng tin để ta giúp ngươi giải khai cấm chế thì sao?"

"Là thật mà, Tiểu Ngọc đáng chết đúng là đã đi mất rồi. Vừa rồi ở trên đường ta đã gặp hai tên còn khốn nạn hơn ngươi, bọn chúng muốn động tay động chân với ta, nếu ta không chạy nhanh thì đã gặp nguy hiểm rồi, ngươi mau mau giải khai cấm chế trên người ta đi."

"Tiểu nha đầu, ngươi rốt cuộc là đang cầu xin ta hay đang chửi mắng ta vậy? Không có con sắc hổ đó bên ngươi càng tốt, tránh để hai ngươi "kết bè kết đảng" đi gây hoạ khắp nơi."

"Này, tên bại hoại đáng chết kia ngươi nói cái gì vậy, cái gì mà "kết bè kết đảng" hả? ngươi mau giải khai cấm chế cho ta..."

Thần Nam cuối cùng cũng vẫn không hoá giải Khốn Thần Chỉ Lực mà ngược lại còn đánh cho cô ta hai cái. Tiểu Bảo Chúa đau đến nước mắt chảy dàn dụa, tức giận cắn răng cắn lợi nhưng không làm được gì. Cô ta không muốn ở bên cạnh Thần Nam nữa, định đi đến một khách sạn khác, nhưng cứ nghĩ đến chuyện vừa gặp trên đường liền thấy sợ hãi. Mặc dù trong mắt cô ta, Thần Nam cũng chẳng phải là người tốt nhưng vẫn còn hơn mấy tên vô lại kia. Cuối cùng cô ta vẫn ở lại khách sạn này nhưng thuê một căn phòng khác.

Hai ngày kế đó, Tiểu Bảo Chúa liên tục quấy rầy Thần Nam, đòi hắn phải khôi phục công lực cho mình. Thần Nam bị dồn bức quá liền đe doạ làm đưa cô ta đi làm thị tẩm (cung nữ tẩm liệm theo vua) thì mới được yên tĩnh một lúc.

Ngày thứ ba, sau ba ngày mất tích Tiểu Ngọc đột nhiên từ trên trời xông thẳng vào phòng của Thần Nam.

Tiểu Bảo Chúa nhìn thấy hổ vương thì vui mừng khôn xiết, cô ta vừa tiến lên phía trước thì hổ vương lùi về phía rồi há miệng nhả ra một vật phát sáng lấp lánh, tức thì biến nhỏ trở lại rồi xà vào lòng Tiểu Bảo Chúa.

"Tiểu Ngọc đáng ghét , Tiểu Ngọc thúi, sao lại bỏ ta đi một mạch ba ngày liền vậy chứ, đúng là đồ vô lương tâm, sao bây giờ lại quay về vậy?"

Tiểu Ngọc tỏ ra vẻ ủy khuất nhìn Tiểu Bảo Chúa rồi giương ra tiểu hổ trảo (móng hổ nhỏ) chỉ xuống đất.

Tiểu Bảo Chúa nhìn lên trên mặt đất rồi lập tức hét lên: "Đây là..."

Thần Nam sớm đã bị vật đang phát sáng trên mặt đất cuốn hút, mắt nhìn chằm chằm vào nó không chớp mắt. đây là một chiếc xương tay trắng như ngọc, không hề làm người khác sợ hãi mà ngược lại như có một luồng khí thánh khiết, khiến người khác ngạc nhiên nhất chính là nó không ngừng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hiện vẻ thần thánh vô cùng.

Tiểu Bảo Chúa vui mừng hét lên: "Đây nhất định là cánh tay trái bị đứt của cổ thần, Tiểu Ngọc, ngươi đúng là giỏi thật đấy!" cô ta tung Tiểu Ngọc lên không trung rồi lại đỡ nó vào lòng, sau đó cô ta khom lưng xuống nhặt chiếc xương tay đó lên.

"Không phải, đây...đây là xương tay phải." Tiểu Bảo Chúa ngạc nhiên thốt lên.

Thần Nam cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hắn nói: "Đây chắc đúng là xương tay của cổ thần, thể chất của thần và người quả nhiên có sự khác nhau, một khúc xương khô hàng ngàn năm nay vẫn có thể phát ra ánh sáng nhàn nhạt, quả là rất kì lạ, nhưng tại sao lại không giống như tin đồn nhỉ, sao lại là xương tay phải chứ?"

Hai người cùng dồn ánh mắt nhìn vào hổ vương Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc làm ra vẻ vô tội, lắc lắc cái đầu nhỏ của nó.

Thần Nam nói: "Con sắc hổ này đúng là thành tinh rồi, lại còn biết giả vờ nữa, nó nhất định biết được bí mật của cổ thần, nếu không tại sao nó có thể tìm lại được chiếc xương tay này chứ?"

Tiểu Bảo Chúa cũng nói: "Tiểu Ngọc có phải là ngươi biết được ở một nơi nào đó đang ẩn giấu một bí mật kinh thiên đúng không? Mau đưa ta đi có được không?"

Tiểu Ngọc nghe xong, đôi vuốt hổ không ngừng lay động, cái đầu nhỏ cứ lắc liên tục. Nó thấy kinh sợ vô cùng, trong mắt nó cũng hiện lên vẻ sợ hãi.

Thần Nam tiến lên phía trước, nói như uy hiếp: "Sắc hổ nếu như ngươi không đưa bọn ta đi thì hôm nay ta sẽ ăn thịt hổ và uống rượu hổ cốt."

Tiểu Bảo Chúa vội vàng chen lên trước hắn ngăn lại, nói: "Không cho phép ngươi hù doạ Tiểu Ngọc." Tiểu Ngọc hình như vốn không sợ Thần Nam, nó há rộng cái miệng nhỏ của nó ra rồi gầm gừ vài tiếng.

"Con sắc hổ này, ngươi đã không biết nghe lời, hãy xem ta tiêu diệt ngươi như thế nào." Thần Nam quay người lại rồi kéo ra một chiếc áo bẩn từ trên giường rồi dọa nhét nó vào miệng hổ vương. Tiểu Ngọc liền làm bộ nôn mửa nhưng sau đó thì lập tức ngậm miệng lại. Tiểu Bảo Chúa hưởng ứng, cười to ha ha.

Thần Nam mắng: "Con sắc hổ này đúng là đã thành tinh thật rồi, lại có thể biểu lộ tình cảm phong phú như vậy nữa. Ngươi đừng hòng làm trò mà có thể khiến ta đánh trống lảng nữa. nếu ngươi không đưa bọn ta đi đến đó thì đừng trách ta không khách khí với ngươi."

Tiểu Ngọc nhìn Tiểu Bảo Chúa cầu mong giúp đỡ, tỏ vẻ vô cùng đáng thương. Tiểu Bảo Chúa ôm chặt nó vào lòng rồi nói: "Đừng sợ ngươi không muốn đưa bọn ta đi thì ta sẽ không ép ngươi, chỉ cần ngươi đừng có đột ngột rời ta mà đi là được rồi, nghe chưa?"

Tiểu Ngọc nghe xong liền cố gắng gật gật cái đầu hổ nhỏ xíu, mượt mà.

Thần Nam lúc này đã khẳng định hổ vương chắc chắn biết nơi thần bí nào đó, hắn nói với Tiểu Bảo Chúa: "Đừng có bảo vệ con sắc hổ này, nó nhất định biết một bí mật to lớn."

"Không, ta quyết không ép buộc Tiểu Ngọc làm bất cứ việc gì, không giống như ai đó cả ngày chỉ biết hù doạ người khác."

Thần Nam nghĩ ngợi một lúc rồi cảm thấy cũng không nên ép căng quá, hắn quyết định sau này sẽ tìm cơ hội dần dần buộc hổ vương phải lộ ra nơi bí mật đó. Lúc này hắn thấy ánh mắt của Tiểu Ngọc đã thay đổi, con hổ này mang dòng máu của bạch hổ đông phương và ma hổ tây phương nên chắc chắn không đơn giản. Nó không những biết biến hóa chi pháp mà còn biết được một nơi vô cùng kì dị, nơi đó rốt cuộc là ở đâu chứ? Tại sao lại cất giấu thần cốt, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn chỉ thấy rất thần bí.

Tiểu Ngọc có thể ngậm một miếng thần cốt mang về khiến cho Tiểu Bảo Chúa vô cùng vui mừng, cô ta vuốt ve bộ lông mềm mượt, sạch sẽ của Tiểu Ngọc rồi nói: "Để lát nữa ta phải trêu tức lão phó viện trưởng tự cao tự đại đó, không, nhất định sẽ dạy dỗ cho thằng cha xấu xa đó một trận." Nói xong cô ta liền ôm lấy Tiểu Ngọc rồi chạy ra ngoài.

Này, Tiểu ác ma, muốn đi đâu vậy?"

"Thần Nam, ngươi hãy đến Thần Phong học viện đợi xem một màn kịch hay, ta đi ra đây một lát rồi sẽ đến đó ngay." Tiểu Bảo Chúa cưỡi lên lưng Tiểu Ngọc sau khi biến thân rồi bay vút lên trời.

Thần Nam thấy cô ta bay thẳng về phía di tích thần chiến thì chợt giật mình, tự nhủ: "Không phải đấy chứ, Tiểu ác ma chắc sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ?"

Tiểu Ngọc biến thành một con hổ lớn đưa Tiểu Bảo Chúa bay lên trên không thành Tội ác gây ra hàng loạt tiếng kinh hô:

"Trời ơi, phi hổ đại đạo!"

"Không phải là cô ta đã bị người của Thần Phong học viện bắt rồi sao?"

.......

Trong chốc lát, Tiểu Bảo Chúa đã đến phía trên di tích thần chiến, trên mặt đất có rất nhiều tu luyện giả phát hiện ra cô ta.

"Phi hổ đại đạo..."

"Đúng là ác nữ hài đã trêu chọc chúng ta lần trước..."

........

Tiểu Ngọc không ngừng bay vòng vòng phía trên di tích thần chiến, Tiểu Bảo Chúa cúi xuống dưới hét to: "Lần này ta thật sự đã tìm được bàn tay bị đứt của cổ thần rồi, các người xem đây..." Nàng vừa hét vừa vung chiếc xương tay của cổ thần đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Những tu luyện giả ở phía dưới lúc đầu vẫn liên tục chửi mắng, cho rằng cô ta lại đến đây gây chuyện, nhưng khi họ nhìn thấy chiếc xương tay trắng như ngọc và phát ra ánh sáng đó của cổ thần thì tất cả đều đờ người ra, không còn nghe thấy bất kì tiếng chửi mắng nào nữa. Sau giây phút yên lặng, tiếng la hét như thuỷ triều lại vang lên tiếp.

"Này, tiểu nha đầu ngươi mau xuống đây."

"Tiểu bơm nương, ta sẽ truyền cho ngươi võ công tuyệt thế, đổi lại ngươi hãy đưa cho ta cái thần cốt trong tay ngươi."

"Tiểu muội muội, trong tay của cổ thần rốt cuộc đã nắm giữ vật gì thế?"

.........

Tiểu Bảo Chúa giả bộ ngây thơ nói: "Mẩu xương vỡ này chơi chẳng vui tẹo nào, các người ai muốn ta sẽ cho người đó."

Ở phía dưới rất nhiều cánh tay đồng loạt giơ lên, vẫy vẫy lên không trung.

"Nhiều người quá, ta không biết nên cho ai, như vậy nhé, ai mà đến được thành Tội ác đầu tiên ta sẽ đưa thần cốt cho người đó và đồng thời cũng sẽ nói cho người đó một đại bí mật." Tiểu Ngọc đưa Tiểu Bảo Chúa bay về thành Tội ác. Dưới đất có rất nhiều tu luyện giả đang điên cuồng đuổi theo bọn họ.

Tiểu Bảo Chúa đắc ý cười lớn, rồi nhủ thầm: " Lão già thối, lần này ta nhất định muốn ngươi phải xem cho kĩ." Bỗng nhiên có vài tiếng gầm vang từ phía sau, cô ta quay đầu lại nhìn thì ngạc nhiên vô cùng, không chỉ có vài chục ma pháp sư đang bay trên không trung mà còn có mấy chục long kị sĩ cưỡi phi long đuổi theo cô ta.

"Tiểu Ngọc, chạy mau..." Tiểu Bảo Chúa không lo những tên ma pháp sư kia có thể đuổi kịp cô ta vì cho dù họ có biết bay đi chăng nữa thì tốc độ của họ vẫn không thể nào so sánh rồi Tiểu Ngọc được. Nàng chỉ lo mấy chục tên phi long kị sĩ kia, tốc độ của phi long e rằng không chậm hơn Tiểu Ngọc là mấy, nếu như bị bọn chúng đuổi kịp thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Tiểu Ngọc quay đầu lại nhìn mấy con phi long đó, tỏ vẻ không đáng bận tâm, nó vẫn giữ tốc độ bình thường không nhanh không chậm cho đến khi mấy con phi long đó đuổi kịp thì nó mới đột ngột tăng tốc, bỏ xa bọn chúng ở phía sau.

"Ha ha, Tiểu Ngọc, ngươi đúng là quá giỏi, không cần phải đi về nhanh vậy, ta ỏ trên không đùa với bọn chúng chút đã, chúng ta hãy đợi những người trên mặt đất nữa." Tiểu Bảo Chúa không còn lo lắng nữa. Tiểu Ngọc sau khi được khen lại càng cố hết sức mình, nó cứ bay thành vòng tròn cùng với mấy con phi long đuổi theo phía sau, mấy phi long kị sĩ đó tức giận đến trợn trừng mắt lên nhưng vẫn không biết làm sao.

Sau một canh giờ, Tiểu Bảo Chúa đã dẫn hàng nghìn người đến thành Tội ác, cư dân trong thành nhìn bọn ma pháp sư, long kị sĩ và còn một đại quân những tu luyện giả trên mặt đất đang ào ạt đổ về thành đều kinh hoảng vô cùng.

Tiểu Bảo Chúa hét lên: "Lại có quá nhiều người cùng đến trước tiên, ta vẫn không biết nên đưa cho ai..."

Trong đám người đó có tiếng giận dữ truyền ra.

"Tiểu nha đầu người lại trêu đùa bọn ta phải không ?"

" Con tiểu nha đầu đáng ghét."

......

Tiểu Bảo Chúa vội vàng nói. "Ta không lừa các ngươi, đây chẳng phải là một mẩu xương thần sao, ta giữ nó thì có tác dụng gì cơ chứ? Các người không muốn thì thôi, ta sẽ mang nó đi tặng cho Thần Phong học viện." Vừa nói dứt lời, cô ta liền điều khiển Tiểu Ngọc bay về phía Thần Phong học viện.

Có nhiều người đã đoán được Tiểu Bảo Chúa đang nhằm vào Thần Phong học viện, nhưng cho dù có đoán ra cũng không có ai muốn dừng cả, lại tiếp tục đuổi theo. Trong số đám người đó có không ít nhưng học sinh của Thần Phong học viện, trong lòng họ cũng cảm thấy sốt ruột, nhưng cũng không có cách nào cả.

Rất nhanh sau đó, đại quân gồm hàng nghìn tu luyện giả đã có mặt bên ngoài Thần Phong học viện. Các giáo sư và học sinh trong học viện sớm đã nghe tiếng hỗn loạn trong thành, nhưng khi họ biết rằng hàng nghìn người đó lại đổ về phía ngoài của học viện thì tất cả đều trố mắt đờ người. Phó viện trưởng dẫn theo mấy chục học sinh vội vàng chạy ra ngoài, thấy có nhiều tu luyện giả như vậy đang đứng đầy bên ngoài học viện, ông ta liền cau mày lại.

Tiểu Bảo Chúa cưỡi trên Tiểu Ngọc bay đến trên đầu phó viện trưởng, rồi nói: "Lão già thối, ngươi đã từng nói là chỉ cần ta có thể tìm thấy bàn tay bị đứt của cổ thần thì ngươi sẽ cho ta gia nhập vào Thần Phong học viện có đúng không?"

" Đúng".

"Ngươi xem đây là cái gì?" Tiểu Bảo Chúa lấy ra mẩu xương phát sáng của cổ thần rồi nói: "Cho ngươi đấy, cầm lấy đi". Nói xong cô ta liền vứt mẩu thần cốt đó xuống phó viện trưởng.

Một trong số những tu luyện giả không biết rõ là ai đã hét to "Xông lên!" Phi long kị sĩ, ma pháp sư cùng võ giả từ trên trời cũng như dưới đất đều tiến sát đến phó viện trưởng.

Phó viện trưởng kêu thảm: "Trời ơi, thì ra tất cả những người này đều là do ngươi dẫn đến đây, cái con tiểu ma phiền nhà người lại làm hại Thần Phong học viện rồi, tiểu nha đầu ngươi đúng là một tai họa cho mọi người".

"Đáng đời, lão già thối, ai bảo người làm khó ta". Tiểu Bảo Chúa làm ra vẻ tức giận như đối mặt với tử nhân bất thường mệnh (một người có tội giết người mà không đền mạng).

Phó viện trưởng tức đến muốn ói máu, lông mày và râu đều dựng hết cả lên.

Thần Nam đứng trên một tòa nhà cao của Thần Phong học viên, hướng về phía Tiểu Bảo Chúa hét lớn: "Tiểu ác ma lại đây."

Tiểu Bảo Chúa nhìn thấy Thần Phong thì do dự chốc lát nhưng cuối cùng cũng lệnh cho Tiểu Ngọc bay qua đó. Thần Nam đá văng hổ vương đang nhe nanh múa vuốt, rồi giữ chặt Tiểu Bảo Chúa lại, véo mặt hoa da phẩn của cô ta rồi nói: "Tiểu nha đầu này quả đúng là họa tinh, không ngờ dám gây ra chuyện lớn thế này chứ..."

Lúc này, những người bên ngoài Thần Phong học viện đang gào thét ầm ĩ, một trận động loạn chuẩn bị bắt đầu. Rất nhiều những tu luyện giả trên mặt đất đang kêu gào rồi cãi cọ với nhau, còn trên không trung cũng có rất nhiều bóng người, các ma pháp sư trên không trung đang bắt đầu tích tụ ma pháp lực, mấy chục tên long kị sĩ cũng đang điều khiển phi long và á long bay qua bay lại....

Tiểu Bảo Chúa lúc này cũng có phần sợ hãi, trong khi đang bị Thần Nam véo mạnh vào hai má, cô ta run rẩy nói: "Bọn họ... bọn họ sẽ không dỡ tung Thần Phong học viện ra đấy chứ?"

"Dỡ tung học viện ra thì chắc chắn là họ không dám đâu nhưng dỡ tung đại môn thì khó mà tránh được, không biết là những cao thủ của học viện đến khi nào mới ra tay đây."

Tiểu Bảo Chúa xoa xoa ngực rồi nói: "Làm ta sợ chết mất, chỉ cần học viện không bị dỡ tung là được rồi".

"Cô cũng biết nói sợ đấy à?" Thần Nam dùng gõ mạnh vào trán sáng bóng của cô ta, Tiểu Bảo Chúa bị đau quá xuýt chút nữa đã bật khóc.

"Ai da, Bại hoại đáng chết... làm ta đau chết đi được...".

Thần Nam không thèm để ý đến cô ta nữa, dùng một tay nhấc hổ vương lên lúc này đã biến trở lại thành con mèo nhỏ, rồi nói: "Con sắc hổ này, ngươi cùng tiểu ác ma "kết bè kết đảng", lại giấu diếm tất cả bí mật. Nếu không nói cho ta biết ngươi đã tìm thấy thần chi thủ cốt ở đâu thì sớm muộn gì ta cũng đem ngươi ra hầm."

Tiểu Bảo Chúa hét lên một cách đau đớn: "Bại hoại ngươi hãy trả Tiểu Ngọc cho ta."

"Oàm" đột nhiên có một tiếng kêu động trời của một con rồng lớn vang lên từ một nơi sâu trong học viện. Tiểu Ngọc tranh thủ cơ hội này vùng thoát khỏi bàn tay của Thần Nam rồi nhảy vào lòng của Tiểu Bảo Chúa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.