Thần Mộ

Chương 186: Li khứ




Sau hơn trăm năm, vị tuyệt đại cao thủ của Thần Phong học viện đã từng tại trung bộ đại lục trong vùng Thập Vạn Đại Sơn tìm thấy một thi thể của cổ thần mang về học viện. Gần một trăm năm, một số kì tài của Thần phong học viện đã không ngừng nghiên cứu kết cấu cổ thần cốt chất, muốn làm sáng tỏ bản chất thần cốt và nhân cốt có chỗ nào khác nhau.

Trải qua trăm năm nghiên cứu, những kì tài này vẫn chưa có được đáp án như mong đợi. Cuối cùng có một người đưa ra ĐB xuất lợi dụng sinh mệnh ma pháp cường đại để hồi sinh thần cốt, lấy thân thể phàm nhân làm gốc rễ, xem xem có thể đạt đến dạng hiệu quả gì. Nghiên cứu này đã gần một năm tuy chỉ thu được thành quả sơ bộ, nhưng không phải là lí tưởng.

Phó viện trưởng Thần Phong học viện từng hoài nghi Thần Nam chính là hậu duệ của cổ thần, muốn lấy tiên huyết của hắn để tiến hành kế 'Tạo Thần'. Khi Thần Nam vừa li khai Tội Ác chi thành, Phó viện trưởng cuối cùng tìm đến, muốn lấy một lượng nhất định 'Thần Huyết'.

Thần Nam bị mời đến 'hiến huyết', tiểu viện trong trúc hải thâm xử nơi hắn ở truyền xuất trận trận ba động dị dạng. Trong phòng của lưu manh vô lại Tử Kim Thần Long, tử kim sắc quang mang thôi xán chói mắt, tử khí tràn ngập. Cả tòa tiểu viện truyền xuất trận trận hương thơm ngát thấm vào tim gan người ta, đó chính là mùi của linh khí trong nội thể nó tán xuất.

Lúc này Tử kim thần long toàn thân từ trên xuống dưới tử khí bao quanh. Cũng tại trong tử khí mờ mịt này ẩn ước có quang hoa bảy màu rực rỡ phóng xuất, quang mang thôi xán chói mắt làm của gian phòng bừng hào quang vạn đạo, thụy thải thiên điều, giống như tiên cảnh nhất bàn.

Tử kim thần long toàn thân lân giáp quang mang thiểm thước.Phần bụng trước đây to bự bị triệt để tiêu biến. Đã khôi phục nguyên lai dạng tử, hơn nữa long khu so với trước đây thô dài hơn một chút. Lúc này đây, trên thân nó truyền xuất những tiếng 'Tích Tích Ba Ba', đốt xương phảng phất hoạt động kịch liệt, phát xuất những tiếng kêu rắc rắc.

'Ngao Hống ……' một tiếng hống kinh thiên động địa. Tử kim thần long từ trong trầm thụy tỉnh lại. Trong phòng quang hoa tràn ngập, tử quang thôi xán chói mắt xuyên thấu cả tường bích. Làm cả gian phòng chiến động kịch liệt, phát xuất những tiếng 'Lạc Chi Lạc Chi'. Tử Kim thần long bay ra ngoài song cửa. Căn phòng đó trong chớp mắt sụp xuống. Vang lên những tiếng đinh tai nhức óc, khói bụi bay lên mù mịt.

Tiếng gầm thét của cự đại thần long, tựa như tiếng sấm ầm ầm, chấn động thiên địa. Kinh động đến toàn bộ tu luyện giả của Tội Ác chi thành, mọi người đều lộ xuất vẻ kinh dị, đây tuyệt không phải là tiếng hống mà cự long phổ thông có thể phát xuất.

Trong trúc hải thâm xử có vài vị tuyệt thế cao thủ là láng giềng với Thần Nam, chỉ cánh có vài bước nên cảm thụ rất rõ. Bất quá mấy lão nhân này tịnh không hữu lộ xuất bất kỳ vẻ gì dị dạng. Bởi vì vài ngày trước bọn họ đã cảm giác thấy thần long khí tức, sự kiện dược khố của Thần Phong học viện bị trộm phát sinh sau đó, họ lại biết thêm lưu manh long chính là do Thần Nam mang từ trong đại sơn về, nên hiện tại tịnh không một ai có hành động gì.

Tại long tràng (nơi nuôi rồng) của Thần phong học viện tất cả rồng đều sợ hãi khủng hoảng bất an, hàng tá những con rồng đều nhất tề phát xuất những đại hống tiếng chấn thiên, thanh âm gầm thét thủng cả màng nhĩ.. Một thoáng sau cả Tội Ác chi thành huyên náo, tiếng gầm cự đại làm người ta tâm kinh đảm chiến, mọi người trong thành nội đều đại kinh thất sắc, vô pháp biết được có sự tình gì phát sinh.

Thần Nam và phó viện trưởng vội vã lao đến hiện trường, lúc này viện lạc nơi Thần Nam cư ngụ có vài phòng đã hoàn toàn sụp đổ, Tử Kim Thần Long đang tại không trung diêu đầu bãi vĩ, bay lên bay xuống, có vẻ rất uy vũ.

Tại trúc lâm thâm xử vài lão nhân tĩnh tĩnh nhìn lên không trung chỗ Tử Kim thần long. Tựa hồ sớm đã liệu đến sẽ xuất hiện tình cảnh này, trên mặt họ không có chút gì ba động cả.

Tiểu Thần Hi từ trong ngực một lão nhân nhảy xuống, khoái tốc chạy về hướng Thần Nam, từ sau khi nó và tam đại tuyệt thế cao thủ bắt đầu tu luyện, thân thể biến thành nhẹ nhàng vô bỉ, thân thể nhỏ bé nhưng mỗi bước nhảy cả trượng, rất nhanh đã đến gần trước mặt Thần Nam.

"Ca ca, Đại long tựa hồ đã trường đại hơn một chút. Ha ha ……" Tiểu Thần Hi có vẻ hưng phấn phi thường, đôi mắt to chớp chớp nhìn lên không trung.

"Đúng rồi, đích xác thô dài hơn một chút. Bất quá tên gia hỏa này đã quá thái kích động, phải nói nó thu liễm lại một chút. Không ngờ lại sinh ra không biết đến lớn nhỏ như vậy."

Phó viện trưởng bên cạnh râu tóc dựng lên, trừng mắt, lão đối với Tử Kim thần long vô cùng không có hảo cảm. Bởi vì con rồng lưu manh này gần như đã chén sạch cả linh dược bảo khố của Thần Phong học viện, làm lão đầu tử mấy ngày gần đây cảm giác đau khổ vô cùng. Thật lòng muốn tóm lấy Tử Kim thần long, đem luyện thành một lotto đan dược. Đáng tiếc, phương pháp luyện hóa thần thú gần như đã thất truyền, lão chỉ còn có thể âm thầm thở dài trong lòng.

"Ngao ô …… oa ha ha …… long nguyên của bổn long đã cường đại lại một ít, chỉ cần chờ ngày khôi phục nguyên khí a, ha ha ha ……" Tử Kim thần long giống như một lão yêu quái ngông cuồng tại không trung cười lên điên cuồng không ngừng.

Thần Nam hướng lên không trung hét lớn: " Cá trạch chết tiệt nhanh xuống đây, quên ta và ngươi trước đây đã nói gì sao. Ngươi cứ khoe khoang như thế, sớm muộn sẽ bị bắt được để luyện dược."

Tử Kim thần long nghe thấy, không thèm mở miệng, tại không trung diêu đầu bãi vĩ, thần sắc có vẻ một hai luyến tiếc. Bất quá cuối cùng cũng hạ xuống.

Tiểu Thần Hi cao hứng nhảy nhót, vẫy tay về phía không trung: "Đại long mau mang ta bay lên với, ta cũng muốn lên không trung."

Con rồng lưu manh tuy vô lại bất kham, đối với ai cũng đều có đối xử một dạng, nhưng chỉ duy nhất đối với Tiểu Thần Hi có một ít hảo cảm, nghe xong liền như một đạo tử điện bay đến gần cạnh nó.

Tiểu Thần Hi cười hi hi,nhưng phát giác Tử Kim thần long chỉ dài hơn một mét, tựa hồ có vẻ quá 'nhỏ bé yếu ớt', nó cau mày, nhất thời do dự không biết nên leo lên hay không.

Tử Kim thần long tựa hồ thấy được tâm tư của nó, liền lắc lắc thân rồng, trên lưng nó liền bốc lên một đoàn tử khí. Cuối cùng tử khí mờ mịt hóa tác thành một phiến tử sắc quang hoa, trên lưng rồng phảng phất rất giống một tử ngọc bồ đoàn thiểm thiểm phát quang.

"Tiểu nha đầu mau leo lên nào", trên mặt Tử kim thần long lộ xuất môt chút ít vẻ "ân cần", có chút yêu thương thôi thúc Tiểu Thần Hi.

Thần Nam trố mắt nhìn nó, cảm giác quái quái, đồng thời chuyển khai tâm tư, dáng vẻ tựa như sau khi 'Phi Thiên' thì không cần dùng đến đuôi để hạ xuống.

Phó viện trưởng cũng lộ xuất một thần sắc bất khả tư nghị, tuy chỉ một lần tiến hành tiếp xúc với Tử Kim thần long nhưng lão đã hiểu rõ tên rồng vô lại này ngang bướng không nghe lời, rất khó để người ta tưởng tượng nó đối với một tiểu nữ đồng lại thân thiện như vậy.

Tiểu Thần Hi cao hứng vô bì, vội vàng nhẹ nhàng leo lên, thân người xinh xắn khinh linh ngồi trên bồ đoàn tử sắc quang hoa. Tử Kim thần long lắc đuôi một cái, bay đến trước mặt phó viện trưởng, nét mặt đầy vẻ vô lại , nói: " lão đầu tử bại hoại ngươi nhìn cái gì, chưa từng thấy qua con rồng tuấn tú ,oai vệ này sao? À, bất quá thật sự phải đa tạ ngươi. Như quả không phải là hậu viện của các người còn nhiều linh dược như vậy, ta sợ là khó có thể biến thành tuấn tú như thế này."

Phó viện trưởng thiếu điều thổ huyết, giơ tay ra như muốn tóm lấy nó, như quả có thể tóm đuợc, nhất định băm nhỏ nó ra nếu được, lão thật tại là đã bị mấy lời này làm khổ não.

Tử Kim thần long đó ngay lúc có thể bị lão tóm được, nhanh như thiểm điện bay lên cao không, tiếng cười hưng phấn của Tiểu Thần Hi cùng hòa theo.

. "Ngươi cái tên rồng hỗn đản này, nếu để ta bắt được ngươi, ta sẽ lột da ngươi, rút gân ngươi, bẻ gãy xương cốt của ngươi!" Phó viện trưởng tức khí muốn nghẹt thở.

"Ngao ô …… lão đầu tử bại hoại đã quá nhỏ nhen rồi, chỉ vài cây dược thảo, tất cả cũng chỉ là vật ngoại thân, ta không nói nữa, các ngươi cũng chỉ là để tại nơi đó để cung phụng, lãng phí a, cái này là ta lợi dụng tài nguyên hợp lý."

Phó viện trưởng tức muốn xì khói, do dự là có nên triệu tập tất cả long kị sĩ của Thần Phong học viện để cùng nhau 'Diệt Long' hay không.

Lúc này, đang cùng với Tử kim thần long tại không trung đang lượn qua lượn lại,Tiểu Thần Hi mở miệng nói: "Lão bá bá người không nên tức giận, kì thật đại long cũng rất ân hận. Mấy ngày nay đại long cũng bế môn trong phòng suy tư, không ngừng sám hối, mấy ngày rồi mà cũng không dám gặp ai."

Phó viện trưởng sầu não không thôi, lão cũng không biết làm cách nào với chuyện như thế này. Con rồng này hầu như đã no căng bụng linh dược, có thể thật sự đã luyện hóa linh khí nội thể, muốn rời khỏi phòng bay lên trời. Lão giận dữ trừng Tử Kim thần long một cái, cuối cùng chuyển thân bỏ đi.

Sau đó một lúc, Thần Nam bắt đầu thu thập hành trang, chuẩn bị sáng sớm sẽ cùng Long Vũ thượng lộ, đến đông đại lục, Tiểu Thần Hi đã biết rằng Thần Nam muốn li khai nơi này, nên cứ quấn quít bên hắn cả nửa ngày một bước cũng không rời, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ không cam lòng.

Điều này làm tâm lí Thần Nam có chút không thoải mái, có cảm giác chua chát, gần như muốn thay đổi dự định ban đầu để mang nó cùng theo. Nhưng hắn cũng thừa biết, hiện giờ hắn đã là một ' nhân vật tiêu điểm', nếu như mang Thần Hi theo bên cạnh, khẳng định sẽ có nguy hiểm.

Tâm trung Thần Nam thật sự là do dự khó quyết, cuối cùng hắn ôm Tiểu Thần Hi đi du ngoạn các nơi tại Tội Ác chi thành, một mặt mua cho nó những thứ trang sức nhỏ, một mặt vừa chọc cho nó cười, làm cho nó vui vẻ, nhưng có vẻ từ đầu đến giờ tâm tình của Tiểu Thần Hi thủy chung không hề cao hứng, tâm trung tựa hồ rất thất vọng.

Thần Nam hết hi vọng, kì thật hắn cũng rất không yên lòng. Nhưng hắn không thể chỉ ở lì tại Tội Ác chi thành, bởi vì có rất nhiều thứ mơ hồ đang chờ hắn khám phá, nếu không thì hắn ăn ngủ không yên.

Từ sau khi tiếp xúc qua với Vô Danh Thần Ma tại Tử Vong Tuyệt Địa, hắn đã hiểu được khá nhiều bí ẩn, thì đồng thời cũng đối với tình trạng của bản thân càng thêm mê hoặc, thật khó biết vạn năm trước có một kẻ vô thượng tồn tại, lấy thân thể của hắn làm lotto đỉnh, làm lưỡng sắc thần ma quang cầu đến được trên thế gian này? Hoặc là, chỉ là một thứ thiện ý cứu vãn, đã xuất hiện một số việc ngoài ý muốn?

Bất kể là như thế nào, lưỡng sắc quang cầu tồn tại trong nội thể hắn là một sự thật đáng sợ, bọn chúng tựa như hai thùng thuốc nổ. Tùy thời có khả năng sẽ bị châm ngòi, uy hiếp đến sinh mệnh của hắn.

" Ta chỉ là một con cờ không có giá trị, có người nào đó vạn năm trước đã dựng nên một kinh thiên đại cục?"

Từ sau khi rời khỏi tuyệt địa, Thần Nam thủy chung suy nghĩ rất nhiều về 'bố cục' này, bởi vì hắn nhận thấy rõ ràng điều đó uẩn hàm một đại bí ẩn chấn kinh vạn cổ địa, Rất có khả năng để nghi ngở rằng ông ta suy tính sâu xa hơn nữa

Bố cục nhân có thật là giống như Vô Danh Thần Ma nói cũng đã hãm nhập giấc ngủ sâu ? Thần Nam nhận thấy không có khả năng, người đó pháp lực thông thiên nhất định trong bóng tối tĩnh lặng đợi chờ thu hoạch, hắn khả dĩ nhẫn nại vạn năm, kì vọng rõ ràng là cao xa vô bỉ, kết quả hắn chờ có lẽ đã dần dần hiển hiện …… có lẽ đã đến giai đoạn thu hoạch.

Dựa vào những nguyên nhân trên, Thần Nam không muốn bỏ đi, hắn muốn trước tiên tận lực tìm đáp án trên người hắn, nếu không trong lòng hắn thủy chung bất an.

. "Thần Hi vui lên một chút đi, đừng buồn như thế, ca ca đáp ứng muội, trong vòng nửa năm, nhất định sẽ quay về gặp muội".. Thần Nam ôm Tiểu Thần Hi, vỗ vào lưng nó, sau đó cười nó: "Ca ca trước khi đi, để cho muội bầu bạn với một số người, muội có thể ngày ngày đem bọn chúng đến nữ sinh túc xá tìm những đại tỉ tỉ đó chơi đùa.."

Thần Nam không có định rõ thời gian li khai, sau vài ngày, hắn bằng danh nghĩa của tam đại tuyệt thế cao thủ, làm cho con cháu của rất nhiều giáo sư Thần Phong học viện là đều tập kết đến trúc hải thâm xử. Mang tiếng tốt là : tam đại tuyệt thế cao thủ sau này sẽ chỉ điểm bọn họ tu luyện pháp môn. Những giáo sư này nghe xong đại hỉ, ai nấy thống thống khoái khoái đáp ứng ngay.

Trúc hải thâm xử bỗng trở nên náo nhiệt, mười mấy tiểu đồng ba, bốn tuổi cùng tụ tập lại một chỗ, cảnh tượng như một đàn chim sẻ ríu ra ríu rít, đôi lúc lại có đứa lăn ra khóc, tam đại cao thủ không biết khóc hay cười. May là những lão nhân nơi này không một ai có phản cảm, ngược lại rất yêu thích những tiểu hài tử này. Điều này làm ba lão nhân có thể thở một hơi dài.

Tuy Tiểu Thần Hi về mặt tâm trí thì thành thục, nhưng cũng chỉ là một tiểu hài tử, tâm tính thích chơi đùa là khó tránh khỏi, rất nhanh đã trở thành hài tử vương.

Năm ngày sau, Thần Nam và Long Vũ hòa vào đội dong binh đoàn thẳng tiến đến đại lộ đông đại lục. Vì để tránh khỏi những ma phiền không đáng có, Thần Nam để con rồng vô lại cách xa xa phía sau lưng chúng nhân.

Long Vũ tuyệt mĩ những ngày gần đây rõ ràng đã tiều tụy rất nhiều, nữ hài đã từng như dương quang xán lạn tựa hồ không bao giờ trở lại. Tiềm Long hãm lạc nơi tử vong tuyệt địa, đối với nàng đả kích quá lớn, có lẽ chỉ có thời gian mới có thể xoa dịu đau khổ trong lòng nàng.

Trên đại lộ hướng về đông đại lục, mấy ngày này người đi tựa hồ rất nhiều, thường có những đoàn tu luyện giả hơn cả bọn Thần Nam, vội vội vàng vàng đi về phía trước.

Thần Nam minh bạch, truyện văn về dị bảo của Sở quốc đô thành, hiện tại mọi người đều biết, những tu luyện giả đến quá nửa đều là vì sự việc này, muốn đến tranh đoạt bảo vật thần bí khó lường đó.

Mười ngày đi, trên đường mọi chuyện yên ổn, tịnh không có xuất hiện ác phỉ hoặc quái thú, rất nhanh đã đến gần Sở quốc tây cảnh. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý, thêm nửa ngày nữa, đoàn người này sẽ có thể đạp nhập Sở cảnh.

Ngay lúc đó, những tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau chúng nhân truyền lại, hơn mười người cưỡi ngựa nhanh chóng tiến đến.

Thần Nam quay đầu nhìn lại, lập tức lộ xuất vẻ kinh ngạc. Đang tiến về phía trước là bảy con ngựa, như bạch ngọc điêu khắc mà thành, toàn thân từ trên xuống dưới không một chút tạp mao, thân thể tuyết bạch quang lượng, ẩn ẩn như có trận trận quang hoa thiểm thước trên thân. Làm người ta cảm giác bất khả tư nghị nhất là trên mỗi cái đầu bạch mã là một bạch ngọc giác tinh oánh trong suốt, thấu phát xuất trận trận ánh sáng lộng lẫy trân quý.

Hiển nhiên, Long Vũ cũng đã chú ý đến mười mấy người cưỡi ngựa phía sau, độc giác mã tịnh không làm nàng chú ý. Nàng ngây ngốc nhìn chủ nhân của độc giác mã, cuối cùng kêu lên thất thanh: "Ca ca ……"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.