Thần Mộ

Chương 171: Chấn thiên động địa




Nói tới thời gian nửa khắc trước đó, lúc cuồng tính bộc phát, Lăng Tử Hư đã lợi dụng công lực tuyệt thế gắng ép chất độc trong người xuống, muốn một quyền giết chết Mộng Khả Nhi. Mộng Khả Nhi trong lúc đối mặt với cái chết, cố gắng mở phong ấn trong người liều mạng với Ngũ Giai cao thủ, bị phong ấn trong người phản lại, bị trọng thương rơi xuống mặt đất. Thần Nam tiến lên phía trước, túm lấy nàng ta.

Mộng Khả Nghi quay cuồng. Nàng ta cũng từng tính rằng nhân lúc chiến đấu sẽ thừa cơ hội tiêu diệt Thần Nam, nhưng không thể ngờ được rằng tình hình đã thay đổi. Lăng Tử Hư bị bao vây đột nhiên gây khó khăn, khiến cho nàng ta bị trọng thương và làm cho Thần Nam gặp may mắn.

Với tình hình lúc này, nàng ta quả thật vô cùng sợ hãi. Rơi vào tay Thần Nam và lọt vào tay Lăng Tử Hư chẳng có gì khác nhau cả. Nàng ta và Thần Nam từ đầu tới giờ vẫn đang đấu đá không ngừng, không có bên nào chết thì vẫn không thể nào kết thúc được.

Thần Nam cười nhạt nói: "Thì ra phong ấn trong người cô không phải có thể tùy tiện mở ra được, nếu không sẽ bị nó phản lại. Hì hì... Đừng sợ! Ta đã nói rồi, nếu như cô rơi vào tay ta, ta không thể nào giết chết cô được!"

"Ngươi... Ngươi..." Mộng Khả Nhi vừa tức vừa sợ, trong lòng vô cùng kinh hãi, nét mặt tím tái, chỉ sợ Thần Nam vô lễ với nàng, lại làm những việc không đứng đắn.

"Grwào... Ha ha ha..." Tử kim Thần long đột nhiên từ trong sơn lâm nhanh chóng xuất hiện, thừa lúc mọi người không để ý chui vào trong tay áo Thần Nam. Nó nói khẽ: "Tiểu tử giỏi đấy, tóm được mẹ mìn này nhanh như vậy! Thật lợi hại, lợi hại! Ha ha ha... Ngươi lấy người, ta lấy Ngọc Liên đài. Bây giờ nhân lúc mọi người không chú ý, ngươi hãy điểm huyệt đạo của cô ta. Ta sẽ âm thầm đưa cô nàng đi. Đợi sau khi ngươi trở về...ha ha ha..."

Mộng Khả Nhi sợ đến suýt ngất đi. Nàng ta nhìn bàn tay của Thần Nam, tin rằng nếu như không thét thật to lên thì hắn ta sẽ không buông tay ra. Nàng ta nói nhỏ nhẹ: "Thần Nam, trận đấu giữa ta và ngươi cần phải tiến hành một cách quang minh chính đại. Ngươi làm như thế này thì cũng chẳng khác gì Lăng Vân cả. Bây giờ ở đây có nhiều thanh niên cao thủ như vậy, ta nếu như vô cớ mất tích, bọn họ nhất định sẽ điều tra ra ai đã làm. Đến lúc đó ngươi nhất định sẽ thân bại danh liệt, đất trời rộng lớn, chỉ e rằng cũng không có chỗ cho ngươi dung thân."

Truyền nhân của Cổ thánh địa ngày thường ở mãi tít trên cao, lúc này lại tỏ ra có chút yếu đuối, không hề giống với một tiên tử thánh khiết thường ngày. Trong mắt nàng ta lộ ra vẻ sợ hãi.

"Hì hì... Mộng tiên tử không ăn đồ của trần gian bây giờ sao lại thế này? Tại sao lại tỏ ra mềm yếu như những người con gái bình thường như thế? Điều này thật khác với vẻ lạnh như băng của cô thường ngày."

" Grwào... Tiểu tử mau điểm huyệt! Sau này cô ta sẽ là... Hì hì..."

Tử kim Thần long trong tay áo Thần Nam thúc giục ầm ỹ, lời nói thật là tà ác, giống như tiếng ác ma bên cạnh tai Mộng Khả Nhi. Mặt nàng ta nóng bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ, đồng thời cũng sợ hãi vô cùng, không giống với hình tượng của tiên tử thường ngày ở mãi trên cao.

Thần Nam vẻ mặt lộ ra vẻ lo lắng. Lão già áo xanh đạt tới Tứ Giai đại thành cảnh giới ngăn trước mặt Lăng Tử Hư, quả thật vô cùng dũng mãnh. Có một kẻ mạnh như thế bảo vệ, Lăng Tử Hư nhất định có thể yên tâm để ép chất độc ra ngoài. Nếu như thành công, một cao thủ tuyệt thế Ngũ Giai lại cộng thêm một cao thủ Tứ Giai đại thành cảnh giới, ở đây e rằng không có một ai có thể sống sót mà rời đi được.

Thần Nam do dự rất lâu, cuối cùng không nghe theo lời nói tà ác của Tử kim Thần long. Sự xuất hiện của cao thủ Tứ Giai đại thành cảnh giới là một việc nằm ngoài dự kiến. Trước mặt kẻ địch hắn chỉ có thể bỏ qua đi mọi thành kiến, liên kết cùng Mộng Khả Nhi chống lại kẻ địch.

Đương nhiên, hắn không thể để Mộng Khả Nhi được thoải mái. Thần Nam một tay giữ lấy điểm yếu của nàng, một tay đặt vào sau lưng của nàng giúp nàng ta vận cộng trị thương. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chân khí lưu chuyển hỗn loạn trong người Mộng Khả Nhi đã được trấn áp.

Thần Nam đứng dậy, tay vẫn lên chỗ yếu nhược của Mộng Khả Nhi, nói: "Cô có hai sự lựa chọn. Một là giết chết tên Tứ Giai cao thủ kia, hai là để Tử kim Thần long mang đi. Cô tự chọn đi."

Mộng Khả Nhi nghiến chặt hàm răng. Chuyện ngày hôm nay là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời nàng, còn nhục nhã hơn cả lần nàng ta lõa thể cùng với Thần Nam trong Hư Thiên Ảo Cảnh. Nàng ta vốn cao ngạo đã bị đối thủ nắm được, hơn nữa lại còn dám uy hiếp tới nàng. Đối với một tiên tử thánh khiết cao cao tại thượng như nàng là điều không thể tưởng tượng được.

Mỗi đời truyền nhân kiệt xuất nhất của Đạm Thai cổ thánh địa đều được mọi người kính trọng. Chuyện ngày hôm nay có thể nói là sự sỉ nhục của Đạm Thai cổ thánh địa. Mộng Khả Nhi thánh khiết giống như tiên nữ trong mắt mọi người, lúc này lại bị cưỡng ép. Điều này khiến cho nàng ta như muốn phát điên.

Chuyện đã tới nước này, Mộng Khả Nhi cũng dần dần bình tĩnh lại, không giận dữ như lúc vừa nãy nữa. Nàng ta bình tĩnh đáp: "Được! Ta đi giết tên Tứ Giai cao thủ đó."

Không nói nhiều lời, chỉ đơn giản là một câu trả lời đồng ý, Mộng Khả Nhi đã trở lại với dung mạo như thường ngày.

Dù sợ rằng Mộng Khả Nhi đột nhiên gây khó dễ nhưng tả thủ của Thần Nam cuối cùng cũng rời khỏi lưng của nàng. Hắn ta cười nhạo nói: "Trong cuộc sống có nhiều điều ta phải bó tay. Dường như có một đôi tay vô hình dẫn dắt chúng ta đi theo một phương hướng nhất định. Có trách thì cô đi trách chúng ấy, đừng trách ta!"

Hắn thấy thời cơ thích hợp, sự phòng thủ của lão già áo xanh có chút sơ hở, Cầm Long Thủ bao bọc lấy Mộng Khả Nhi tung về phía trước. Mộng Khả Nhi định thoát ra khỏi Cầm Long Thủ nhưng phát hiện ra Thần Nam đã sử dụng toàn lực. Với tình hình vết thương lúc này của nàng ta thì không có cách nào có thể thoát ra được.

Trong lúc không còn cách nào khác, nàng tập trung toàn bộ công lực, chuẩn bị tấn công lão già áo xanh, nếu không tùy tiện lao về phía đối phương nhất định sẽ phải chịu một đòn tấn công có tính hủy diệt.

Thật ra, lão già áo xanh sớm đã không thể nào cầm cự được nữa. Cầm Long Thủ nhanh chóng phá tan quầng sáng quang sắc, lao về phía lão. Mộng Khả Nhi cố gắng tập trung sức mạnh khủng khiếp, một kiếm bay thẳng về phía lão già.

Nàng ta đã bị thương lại bị thương thêm. Sức mạnh của phong ấn vừa nãy lại được mở ra. Sức mạnh cuồn cuộn tuôn ra không chỉ đánh cho lão già áo xanh liên tục thổ huyết mà còn khiến cho chính nàng ta một lần nữa lại bị ảnh hưởng. Nàng yếu ớt ngã lên trên mặt đất.

Cầm Long Thủ của Thần Nam lại một lần nữa vung ra, bóp nát người tùy tùng truyền máu cho Lăng Tử Hư, sau đó túm lấy Mộng Khả Nhi đưa về.

Tất cả những chuyện này chỉ diễn ra trong tích tắc. Sự 'phối hợp hoàn mĩ' giữa Thần Nam và Mộng Khả Nhi khiển cho những thanh niên cao thủ đều phục sát đất. Mọi người đều lao về phía Lăng Tử Hư đang lảo đảo chực ngã và Lăng Vân.

Tử kim Thần long ở trong tay áo Thần Nam nói khẽ: "Lần này không thể để cho cô ta thoát được."

Mộng Khả Nhỉ sắc mặt nhợt nhạt vô cùng, trong lòng căm hận Thần Nam tới cực điểm. Từ trước tới giờ nàng luôn là kẻ giật dây mọi người, không ngờ lại có ngày chính nàng ta lại bị như vậy, bị người khác sử dụng làm công cụ, bây giờ còn sắp bị 'đem giấu đi'. Điều này rõ ràng không bằng giết quách nàng đi.

"Thần Nam, ngươi phải biết rằng dùng cách bỉ ổi này để khống chế ta thì Đạm Thai cổ thánh địa sẽ không tha cho ngươi. Ngươi làm như vậy rõ ràng là kẻ gian tà, đối phó với những loại người như thế, Cổ thánh địa từ trước tới giờ chưa bao giờ nương tay cả. Thiên hạ mặc dù rộng lớn nhưng đối với thực lực của Đạm Thai cổ thánh địa mà nói, muốn tìm một người không phải là chuyện khó..."

"Hừm!"

Thần Nam nói: "Thật ra cho dù cô chưa từng có ý giết ta thì ta cũng có thể chủ động tìm tới cô. Thu phục truyền nhân kiệt xuất nhất của Đạm Thai cổ thánh địa chính là bước thứ nhất của ta. Sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ quang minh chính đại đi thăm Đạm Thai cổ thánh địa..."

"Ngươi... Ngươi là người của Thái cổ lục đại tà đạo?" Trong mắt Mộng Khả Nhi phát ra hai đạo thần quang, lạnh lùng nhìn Thần Nam.

"Sai! Ta không phải là truyền nhân của bọn chúng. Ta biết Thánh địa và Thái cổ lục đại tà đạo giao tranh hàng nghìn năm nay, ta không muốn bị cuốn vào trong cuộc tranh giành của các ngươi. Ta chỉ muốn khiến cho Đạm Thai cổ thánh địa phải quy phục dưới chân ta."

Mộng Khả Nhi cười nhạt, trong mắt có vẻ khinh miệt, có vẻ phẫn nộ.

"Hây! Cá chạch, đợi lát nữa ngươi âm thầm đưa cô ta đi!" Thần Nam điểm huyệt đạo toàn thân của nàng ta, ném Tử kim Thần long vào trong tay áo của nàng ta, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng ta ở nơi cách xa chiến trường, rồi quay người bước đi.

Thần Nam trong lòng tự hỏi, có phải là mình đã quá thủ đoạn hay không? Có phải mình thực sự đã quá hắc ám không? Có lẽ đối với một số người, về một số chuyện nào đó, phải sử dụng những thủ đoạn quá đáng cũng chẳng sao...

Có lẽ tất cả những điều này đều là những cái cớ để hướng tới sự hắc ám thái quá.

o0o

Sức mạnh đáng sợ của tuyệt thế cao thủ người thường khó có thể tưởng tượng được. Máu trong người Lăng Tử Hư dường như đã chảy hết, nhưng lúc này vẫn vô cùng dũng mãnh. Đám thanh niên cao thủ lao lên liền bị lão ta đánh ra một đòn khủng khiếp. Ba vị võ giả của Tiên Vũ học viện cùng với Lãnh Phong, Long Vũ đều bị thổ huyết không ngừng.

Ma pháp cuồng bạo, những tiếng rồng gầm rú bên tai, kiếm khi chói lọi, cơn lốc sức mạnh trong trận chiến cuồn cuộn. Đám người sợ Lăng Tử Hư hút máu của Lăng Vân, nên liều mạng tách hai kẻ đó ra.

Lúc này Lăng Vân đã bị ép ra vòng ngoài của trận chiến. Với nét mắt tái nhợt, hắn ta nhìn chằm chằm vào đám thanh niên cao thủ, nhưng cũng chẳng có cách nào cả.

Mấy tên hạ nhân còn sống của Lăng gia đang cõng lão già áo xanh cũng bị đẩy ra ngoài trận chiến.

Lăng Tử Hư lảo đảo nhìn ma pháp sư trên không trung, Long kị sĩ và những võ giả trên mặt đất. Lão ta thản nhiên cười nói: "Lão phu cả đời anh hùng, không ngờ lại rơi vào cảnh này. Tuy nhiên các ngươi muốn giết lão phu cũng không dễ dàng như vậy đâu, không phải trả một cái giá đau đớn thì cũng không thể bắt được lão phu."

Lão ta mất quá nhiều máu, sắc mặt nhợt nhạt, chân run lẩy bẩy, nhưng khí thế mạnh mẽ của kẻ hùng mạnh thì vẫn còn. Khí tức cường giả cuồn cuộn khắp đất trời, khiến cho những con Á long trên không trung và Cự hạc của Đông Phương Phượng hoàng đều sợ hãi run rẩy, tỏ vẻ bất an.

"Grwao!"

Một con Á long dưới sự thúc giục của chủ nhân đã lao xuống, quẫy mạnh cái đuôi. Hai chiếc sừng khổng lồ, dữ tợn trên đầu của Á long phát ra hàn quang lấp lánh, giống như thanh đao khổng lồ sắc nhọn. Trong cái mồm đỏ lòm, hai hàng răng trắng nhởn vô cùng đáng sợ, giống như những lưỡi kiếm nhọn hoắt. Nó dữ tợn lao tới như muốn nuốt sống lấy Lăng Tử Hư.

Lăng Tử Hư cười nhạt, tung ra một quyền. Một luồng ánh sáng chói lọi lao lên, một quyền mạnh giống như sóng biển cuồn cuộn, cuồn cuộn lao đi, sức mạnh đáng sợ cuộn trào trong không gian.

Á long dường như cảm nhận được sự nguy hiểm đáng sợ, nhanh chóng quay người lại, lao lên trên bầu trời.

"Grwào..." Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Phần bụng của Á long bị luồng sáng làm bị thương, máu tuôn xối xả như mưa. Nó lồng lộn trong không trung, thiếu chút nữa thì hất Long kị sĩ rơi xuống.

"Roar! Roar!"

Hai tiếng kêu váng trời vang lên. Hai con Á long còn lại lao xuống. Những thanh niên cao thủ đã nhìn thấy Lăng Tử Hư mất quá nhiều máu cơ thể vô cùng suy nhược, nên muốn bắt lão ta phải chiến đấu tiếp làm hao tổn sức lực, cho tới khi sức cùng lực kiệt mới thôi.

Lần này, hai con Á long vừa lao xuống thấp đột nhiên quay người bay thẳng lên không trung, hai chiếc đuôi rồng quật xuống, đập mạnh về phía Lăng Tử Hư.

""A a a a..." Lăng Tử Hư tóc tai rối bù bay lên. Lão ngửa mặt lên trên rống lên như phát điên. Phía trước hai cánh tay lão xuất hiện hai quang chưởng lớn, túm chặt lấy hai chiếc đuôi rồng.

Trong mắt Thần Nam lộ ra vẻ sợ hãi. Hắn hiểu rằng đó không phải Cầm Long Thủ mà là võ công dựa vào sức mạnh khủng khiếp của bản thân của Ngũ Giai tuyệt thế cao thủ, biến hóa thành hai cánh tay năng lượng. Đó chính là thân ngoại hóa thân sơ cấp. Thực lực của tuyệt thế cao thủ quả nhiên thật đáng sợ.

"Roar!"

"Roar!"

Hai con Á long không ngừng kêu lên thảm thiết, không ngừng giãy giụa, nhưng không có cách nào thoát ra được. Tất cả những thanh niên cao thủ đều tỏ ra vẻ kinh hãi. Thực lực của Ngũ Giai cao thủ thật đáng sợ, quả nhiên có thể đưa tay bắt rồng.

"A a a..." Lăng Tử Hư lại một lần nữa rống lên cuồng dại. Lá cây ở khắp khu rừng không ngừng rơi xuống. Cuồng tính của lão ta lại bộc phát, hai quang chưởng năng lượng khổng lồ túm chặt lấy hai cái đuôi khổng lồ của Á long, sau đó vung mạnh hai con cự long dài mười mấy trượng, đập chúng vào nhau, cuối cùng buông tay ra.

"Grwào..."

Hai con Á long gầm lên thảm thiết. Hai mình rồng dài mười mấy trượng lao vào nhau, nghe rõ cả tiếng xương vỡ vụn. Một con Á long lập tức nát vụn, con còn lại rõ ràng cũng khó mà sống được.

Sau cú va đập mãnh liệt, một Long kị sĩ đã hóa thành một đống thịt nát bét, người còn lại thì bị bắn văng ra, may mà được ma pháp sư trong không trung viện trợ kịp thời. Một luồng sáng ma pháp xanh ngắt bao phủ lấy người Long kỵ sĩ, đỡ cho khỏi bị văng ra, rồi đưa anh ta từ từ hạ xuống đất.

Hai con Á long dài mười mấy trượng lồng lộn trên không trung, sau đó rơi xuống vùng đất ở mãi phía xa. Xác rồng rơi xuống đất phát ra tiếng nổ vang trời, cát bụi bay mù mịt.

Tất cả những thanh niên cao thủ đều sợ hãi run rẩy. Cho tới lúc này bọn họ mới hiểu được rằng Ngũ Giai cao thủ đáng sợ tới nhường nào, không hổ được gọi là tuyệt thế cao thủ. Trong con mắt của những cao thủ bình thường đúng là không thể nào chiến thắng được, đúng là cao không thể với tới.

"A a a..." Lăng Tử Hư tóc tay rối bù bay tung lên, giống như một con ma. Tuy nhiên lão ta cũng không hề dễ chịu chút nào. Lúc này cơ thể lão vô cùng suy nhược. Vừa nãy lão đã bừa bãi sử dụng chân khí, khiến cho khí huyết của sôi sục, mồm thổ huyết.

Lúc này, mỗi một giọt máu đối với lão mà nói để là tính mệnh, bây giờ đột nhiên lại mất đi một ngụm máu, vẻ mặt lão càng trở nên tái nhợt, toàn thân lẩy bẩy.

"A a a... Kẻ nào dám cản ta? Kẻ nào có thể làm gì được ta?" Lăng Tư Hư phát cuồng, ngửa mặt lên trời gầm lên. Mặc dù lão đang chao đảo nhưng không ai dám nghi ngờ thực lực của lão ta, thực lực của Ngũ Giai cao thủ thật đáng sợ! Đúng là sức mạnh kinh thiên động địa.

"Đám ma pháp sư, các ngươi đều chết đi cho ta." Lăng Tư Hư tung ra một chưởng hướng lên không trung. Sức mạnh cuồng bạo giống như một đợt sóng biển cuồn cuộn lao ngược lên bầu trời, khí mang kịch liệt như xé nát vòm trời. Cả không gian trong chớp mắt như muốn vỡ vụn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.