Thần Mộ

Chương 123: Chân ngã hồi quy




Đánh Tiểu Công chúa xong, Thần Nam cảm thấy vô cùng sảng khoái, cảm giác cuối cùng cũng đã trừ được cái một cái miệng đầy ác khí. Trên khán đài Thần Phong học viện, Phó viện trưởng kinh ngạc muốn nói gì nhưng lại thôi. Những người khác không biết thân phận của Tiểu Công chúa, nhưng lão thì biết. Không ngờ Thần Nam tự nhiên lại lớn mật đến thế.

Ở góc tây bắc của sân lớn, Đông Phương Phượng Hoàng cũng kinh ngạc há hốc miệng y như vậy. Sống chung nhiều ngày, lại qua nhiều biểu hiện, nàng cũng có thể đoán ra thân phận của Tiểu Công chúa, vội vã cưỡi thần điêu xông tới.

Đồng thời, một tia sáng rực rỡ chợt lóe lên từ trên một khán đài cao, một bạch y nữ tử phong hoa tuyệt đại đứng trên Ngọc Liên đài từ từ bay lên không trung, trông như thần tiên giữa chốn phàm trần.

Trên sân lớn, vô số người kinh ngạc, nhiều gã thanh niên ngỡ ngàng tưởng rằng tiên tử giáng trần.

Ngọc Liên đài dưới chân bạch y nữ tử đường kính một mét, những cánh hoa tinh xảo, ánh lên như ngọc, xếp chồng lên nhau, tán phát ánh sáng năm màu, phía trên là một lớp mây rực rỡ giống như tiên khí bao bọc xung quanh. Tuyệt đại giai nhân đứng trên Ngọc Liên đài, dung nhan tuyệt mỹ vô song đó thoáng nét cười, làn da mịn màng trắng như tuyết, mỹ ngọc nhất bàn, ẩn ẩn có quang hoa thiểm hiện, y phục lay động, mái tóc dài bay lất phất. Bạch y nữ tử thật giống như tiên tử trên chín tầng trời bị đày xuống nhân gian.

"Đẹp quá! Là tiên tử!"

"Nàng là một tu đạo giả!"

"Nàng tên là Mộng Khả Nhi, là tối kiệt xuất truyền nhân của cổ thánh địa Đạm Thai phái ..."

"Đúng là cổ thánh địa truyền nhân! Ngọc Liên đài đó chính là chí bảo của Đạm Thai phái!"

"Trời ạ, không ngờ thiên hạ lại có nữ tử mỹ lệ đến vậy!"

......

Trên sân lớn tuyệt đại đa số đều là những người trẻ tuổi. Mộng Khả Nhi vừa bay lên không trung, đám đông lập tức sôi động hẳn lên.

Kim sắc cự điêu phá không gian, thoáng chốc đã đến gần trước mặt Thần Nam. Đông Phương Phượng Hoàng toàn thân vận tử y, dáng người mềm mại, thân hình đẹp gần như hoàn mỹ, trên gương mặt đẹp vô song lại bao phủ một màn sương lạnh lẽo. Nàng lạnh lùng nhìn Thần Nam. Từ khi biết thân phận thật sự của Thần Nam, sau lại biết thực lực chân chính của hắn, Đông Phương Phượng Hoàng biết rằng 'đại cừu' nhất thời khó báo, cũng không muốn tìm hắn gây phiền phức nữa.

Do gần đây phát sinh một loạt những đại sự, tại Thần Phong học viện, những tin đồn giữa nàng và Thần Nam ngày càng giảm đi, dần dần chìm vào lãng quên. Nếu không phải là tình huống trước mắt, Đông Phương Phượng Hoàng cũng sẽ không ra mặt như thế này.

"Bại loại Thần Nam mau thả Tiểu Ma phiền ra. Hôm nay là ngày chính thức bắt đầu cuộc thi đấu giữa thanh niên cường giả tứ đại học viện, ngươi lại ở đây làm càn, còn ra thể thống gì nữa!" Tuy đã biết thân phận thật của Thần Nam, nhưng Đông Phương Phượng Hoàng do trong lòng vẫn chất đầy oán khí, vẫn gọi hắn là bại loại.

"A! Phượng Hoàng tỷ tỷ! Mau cứu ta! Tên bại hoại này, tên đại hỗn đản này ta đá ngươi... Ai u..." Tiểu Công chúa hét lên, cái mông xinh đẹp của nàng ta lại bị Thần Nam phát cho một cái.

Lúc này Mộng Khả Nhi, chân đạp Ngọc Liên đài, cũng đã bay đến và dừng lại giữa không trung. Đạo gia chí bảo Ngọc Liên đài tinh xảo, sáng như ngọc, thật là cửu phẩm Liên đài của tiên nhân. Mộng Khả Nhi đứng trên, nhãn thần hiện tuệ quang, trên mặt thoáng nét cười, vừa thể hiện vẻ trí tuệ lại vừa rất tự tin.

Phong thái tuyệt mỹ của nàng làm Đông Phương Phượng Hoàng và Tiểu Công chúa đều cảm giác chấn kinh. Bọn họ vốn là những sắc đẹp khuynh thành khuynh quốc, nhưng trước mặt vẫn cảm thấy áp lực vô cùng. Còn gã ma pháp sư kia, sớm đã nhìn đến ngây ngốc, mắt nhìn không chớp vào tuyệt đại giai nhân đứng trên Ngọc Liên, nước dãi chảy ra ròng ròng.

Mộng Khả Nhi xuất hiện với vẻ đẹp nghiêng trời lệch đất, trên thân thấu phát ra một cỗ linh khí. Thần Nam vừa nhìn thấy là liên tưởng ngay đến nữ tử thần bí Đạm Thai Tuyền, người vạn năm trước đã tập hợp được cả sắc đẹp và trí tuệ. Trong lòng hắn trỗi dậy một thứ tư vị khó nói thành lời. Hắn lạnh lùng cười hắc hắc.

Mộng Khả Nhi gật đầu với Đông Phương Phượng Hoàng, sau đó khẽ cười hỏi Thần Nam:" Thần huynh, hà cớ gì mà lại động vũ trên không vậy?"

Tiểu Công chúa đảo đôi mắt to, kêu lên: "Tỷ tỷ, mau cứu ta! Tên đại sắc lang này có ý đồ không tốt với ta."

Thần Nam nghe thấy thế, phát mạnh thêm cho nàng ta vài cái nữa, nói: "Nếu như ngươi muốn, ta có thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, để nó đúng theo tên gọi."

Mộng Khả Nhi thấy Thần Nam đối với câu hỏi của nàng không hề có phản ứng, không thể không cau mày. Tuy vậy nàng vẫn giữ vẻ tươi cười, nói tiếp: "Thần huynh, thỉnh huynh thả vị tiểu muội muội này có được không?"

"Tại sao ta phải nghe lời cô?" Thần Nam từ chối thẳng thừng.

Khi đã biết được thân phận của nàng ta, trong lòng Thần Nam liền xuất hiện một ý định xấu xa. Hắn biết Đạm Thai cổ thánh địa tại đại lục danh vọng rất cao, môn nhân đệ tử rất được mọi người tôn kính. Hắn muốn công kích cổ thánh địa do Đạm Thai Tuyền một tay kiến lập. Để đạt mục đích, trước tiên hắn ra tay với môn nhân. Mộng Khả Nhi là đương đại tối kiệt xuất truyền nhân của Đạm Thai phái, như quả muốn với đối phó với nữ tử mĩ lệ vô song, phong hoa tuyệt đại này, đó là nên...

Thần Nam cảm giác bản thân rất là tà ác, bỗng nhiên lại có những ý nghĩ ma quỷ độc địa. Kỳ thật từ lúc chiến đấu tại Khai Nguyên thành của Tấn quốc, tâm tính của hắn dần dần có phát sinh biến hóa. Thần Nam của vạn năm trước được xưng tụng là đệ nhất nhân trong những kẻ đồng lứa tựa hồ trở lại, hình ảnh con người không có nhuệ khí dần dần mất đi.

Vạn năm trước Thần Nam công lực bị phế bởi tái quang âm không màu không sắc. Việc chia lìa với Vũ Hinh làm hắn hoàn toàn tan nát, tâm tư hắn gần như đã là một phế nhân. Kể cả sau khi từ thần mộ sống lại hắn vẫn còn cảm giác mình giống như phế vật.

Cuộc sống hiện nay, dù trong chốn phồn hoa náo nhiệt, nhưng sâu trong thâm tâm Thần Nam vẫn đầy ắp cảm giác cô độc, bi ai, dường như mọi thứ xung quanh cũng chỉ là một trường ảo ảnh, tùy thời như hương khói tiêu tán. Nhìn hành vi tựa hồ gây náo loạn cũng chỉ là để tự bản thân quên đi những kí ức và sự cô độc một mình thuở xa xưa...

Mỗi tuyệt thế mỹ nữ như Đông Phương Phượng Hoàng, Tiểu Ma nữ, Trưởng Công chúa, Nạp Lan Nhược Thủy, đều đã từng cùng với hắn có nhiều ân oán, va chạm, nhưng cũng khó có thể làm lòng hắn cảm động được. Một tấm màn phồn hoa gấm lụa dường như tách biệt hắn với thế gian, rốt cục bản thân tồn có ý nghĩa gì? Vì cớ gì tỉnh lại sau vạn năm? Là bản thân hắn điên, hay là thế giới này bị điên? Thần Nam cười nhạo, tiếp tục che giấu thế giới nội tâm bên trong hắn...

Cuộc sống phế nhân bắt đầu từ cảnh sinh ly tử biệt bên ngoài Bách Hoa Cốc, đến vạn năm sau lúc ở Cổ tiên di địa suy tư, hồi tưởng lại những cảm xúc của ba ngày đó, vẫn thấy sự xúc động sâu sắc từ sâu thẳm của tâm hồn. Những cảm xúc chôn sâu từ đáy lòng hắn đang dần dần khôi phục lại.

Sau khi hắn đại chiến ở đô thành Tấn quốc đã Nghịch chuyển huyền công. Huyền công nghịch chuyển có vẻ kỳ dị, có vẻ ma quái, tựa hồ có thể kích phát triệt để tâm tính hắc ám bên trong con người. Điều này làm thế giới nội tâm của hắn lại phải trải qua một trận đấu tranh kịch liệt.

Chuyến đi đến Tấn quốc, đã làm thế giới nội tâm của Thần Nam phát sinh biến hóa rất lớn, cảm giác "tự kỷ" của hắn một lần nữa lại khôi phục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.