Thần Mộ Ii

Chương 66: Điên Cuồng




“Grào…” Tử Kim thần long kinh hãi lao lên trên trời, muốn tránh đòn tấn công của Đỗ Hạo và Đông Phương Trường Minh rồi sẽ tính tiếp.

Chỉ có điều, không chỉ có Mộng Khả Nhi và Lý Nhược Lan có thể bay đuổi theo nó mà ngay cả Đỗ Hạo và Đông Phương Trường Minh cũng tấn công rất hiệu quả.

Thuận Thiên thất thần kiếm được Đỗ Hạo dùng Huyết Ma thái cực đồ điều khiển đã không còn là màu hoàng kim thuần túy nữa mà nhuốm thêm màu máu, dù không phải là thiết kiếm thật sự, nhưng thanh quang kiếm gần như đã hóa thành thực chất này càng đáng sợ hơn, bay thẳng lên theo sự điều khiển của Đỗ Hạo, nhanh chóng đuổi lên không trung.

Tử Kim thần long bị Mộng Khả Nhi và Lý Nhược Lan truy sát, kim kiếm nhuốm màu máu lao tới, mặc dù bị Tử Kim song tiết côn đánh tan, nhưng cũng khiến nó trúng một đòn nặng như trùy giáng, cả người rúng động.

Vô thượng ma công Liệt Thiên Thập Kích của Đông Phương Trường Minh đánh tới, cương khí tím ngắt hóa thành một đám mây màu tím lao tới bao phủ nó.

Tử Kim thần long gầm lên một tiếng, phun ra một ngọn chân long chi hỏa, đánh tan đám vân vụ màu tím, nhưng nó cũng bị đòn tấn công đó hất bay đi mười mấy trượng.

Lý Nhược Lan tóc dựng thẳng đứng, hai mắt phát ra hai đạo ngân quang, nhân kiếm hợp nhất, chém về phía Tử Kim thần long vừa đứng vững lại.

Đồng thời, Mộng khả Nhi đứng trên ngọc liên đài cũng nhanh chóng lao tới, bốn cánh sen ngọc hộ thân, năm cánh còn lại to bằng gian nhà chém mạnh về phía con rồng du côn.

“Keng, keng, leng.

.

“Ầm.

“Grào…Đau quá… Mộng tiểu nương bì kia, lại vẫn chiêu cũ rích này!”

Cho dù Tử Kim thần long vung Tử Kim song tiết côn phóng ra những đợt tử quang, nhưng cuối cùng cũng không chống lại được các cao thủ đồng loạt vây công, bị đánh lún sâu xuống đất.

“Grào… Thần Nam, tên tiểu tử khốn kiếp, sao lại ngu xuẩn thế hả? Ta…” Nói tới đây giọng của con rồng du côn nhỏ hẳn đi, rõ ràng hơi ngượng, nói: “Ta… chẳng qua là khách sáo với ngươi mà thôi, ngươi…sao không nhanh tới giúp một tay.

” Tử Kim thần long nhanh chóng lao lên.

“Chết vì khoác lác, đáng kiếpi!” Thần Nam cầm tử vong ma đao bước nhanh tới, khí tức tử vong vô tận lan tràn khắp không gian, hắn nhìn mấy thanh niên cao thủ: “Các ngươi đều cho mình là thiên hạ đệ nhất thanh niên cao thủ, bao vây tấn công Tử Kim thần long như vậy mà không cảm thấy xấu hổ sao?”

Mộng Khả Nhi nhìn thấy Thần Nam tới gần Tử Kim thần long, cho dù vẻ mặt nàng có vẻ bình tĩnh, nhưng Thần Nam vẫn phát giác ra ngọc liên đài dưới chân nàng khẽ rung lên, hình như đang cố gắng kìm nén những dao động tình cảm kịch liệt trong lòng.

Lý Nhược Lan tóc tai dựng đứng, đôi mắt tràn đầy sát khí, phát ra chiến ý vời vợi, thần kiếm trong tay chỉ vào Thần Nam, cao ngạo nói: “Ta nhất định lấy được đôi long giác này, từ trước tới giờ ta không hề liên thủ với bất cứ ai đối phó với con rắn bốn chân này, không cần biết ai tranh long giác với ta, tất cả đều là kẻ thù của ta!”

Đỗ Hạo cũng cười nhạt: “Ta cũng muốn có long giác, Thần Nam ngươi có phải muốn ngăn cản ta? Ta không ngại sẽ đánh với ngươi một trận, yêu tâm sẽ không có ai nhúng tay vào trận đấu giữa ta và ngươi đâu.

Ta phải khiến cả Đông thổ tu luyện giới biết rằng, rốt cuộc ai mới là chí tôn trong giới thanh niên!”

Đông Phương Trường Minh đưa mắt nhìn Lý Nhược Lan, Mộng Khả Nhi, Đỗ Hạo, rồi lại nhìn Thần Nam, dùng ngôn ngữ của đại lục vạn năm trước cười lớn nói: “Ha ha ha… thật là thú vị, không ngờ lại có nhiều đối thủ hùng mạnh tới vậy, vạn năm trước muốn tìm một đối thủ tầm cỡ trong số những người đồng trang lứa đúng là một chuyện vô cùng khó khăn, vạn năm sau lại chỉ trong chớp mắt có thể gặp được vài kình địch, thật khiến người ta vui mừng! Tuy nhiên, bọn chúng dường như đều có địch ý rất lớn với ngươi!”

Thần Nam cũng dùng ngôn ngữ của đại lục vạn năm trước đáp: “Hừ, ngươi muốn so sánh với vạn năm trước, thật sự khác biệt rất lớn! Vừa nãy chẳng qua chỉ là đánh vài chiêu với Đỗ Hạo để thăm dò mà thôi, chẳng lẽ ngươi lại sợ thua trong tay hắn! Nếu như thế, ngươi không có tư cách để khiêu chiến với ta, bởi Đỗ Hạo từng là bại tướng trong tay ta, nhờ may mắn mới thoát chết khỏi tay ta mà thôi.

Nếu thật sự muốn giao chiến với ta, thì trước tiên ngươi đánh bại hắn đi đã!”

“Ha ha…ngươi đang kích ta sao? Muốn ta giúp ngươi loại trừ một kẻ địch? Hừ… tuy nhiên thế cũng có sao đâu, đối với ta, giết chết Đỗ Hạo chẳng qua cất tay là xong.

” Đông Phương Trường Minh cười tàn nhẫn như dã thú, quay đầu lại nói với Đỗ Hạo: “Ngươi đã từng bại trong tay Thần Nam?”

Đỗ Hạo từ xấu hổ chuyển sang giận dữ, hắn từng thề rằng phải lấy Mộng Khả Nhi làm vợ, hôm nay ở trước mặt người vợ mà hắn ngầm tuyển lựa, lại có người nhắc tới nỗi sỉ nhục đó.

“Hừ, cây cỏ cũng có lúc khô héo, có khô thì mới có sinh trưởng, không trải qua thất bại, không phải là một tu luyện giả chân chính, chỉ có trắc trở không ngừng, cuối cùng mới giẫm chân lên tất cả cường địch, đây mới gọi là người thắng lợi thực sự.

Thần Nam giết không nổi ta, nhưng lần này ta sẽ giẫm hắn dưới chân, tính mệnh và máu của hắn, sẽ trở thành hong đá mài đưa ta tiến quân vào vô thượng võ đạo! Kẻ thắng lợi cuối cùng sẽ là ta!”

“Ha ha ha… nói cho cùng thì vẫn từng thất bại, lần này người chẳng qua là muốn rửa nhục mà tới, tuy nhiên, ngươi không có cơ hội nữa rồi, trận đế chiến cuối cùng đó, ngươi không đủ tư cách dự! Ngươi… sẽ là hòn đá cho ta giẫm chân, giết ngươi xong, ta sẽ giao chiến với Thần Nam!” Đông Phương Trường Minh tỏ vẻ cuồng ngạo, khí thế bao trùm thiên hạ lộ rõ.

Thần Nam tưởng như thấy ảo giác, cái thế ma vương Đông Phương Khiếu Thiên vạn năm trước dường như phục sinh!

Đỗ Hạo tức giận tới cực điểm, tóc tai dựng ngược, Thuận Thiên thất thần kiếm xuất hiện trong tay của hắn, chỉ thẳng vào tim Đông Phương Trường Minh, thét lớn: “Như vậy cũng được, giết ngươi trước, rồi giết Thần Nam, ta phải cho trong thiên hạ biết rằng rốt cuộc ai mới là chí tôn của thời đại mới.

Đông Phương Trường Minh quay đầu lại nhìn Thần Nam, cười nhạt nói: “Theo như nguyện vọng của ngươi, bây giờ ta tạm thời giúp ngươi giải quyết một địch thủ, ngươi đừng để ta thất vọng, giữ lại tính mệnh của ngươi, giữ được đôi sừng thần long, ta muốn quyết đấu với ngươi trong lúc ngươi mạnh nhất, có vậy mới không ân hận gì!”

Có thể thấy rõ tính cách điên cuồng của Đông Phương Trường Minh, vì muốn cùng Thần Nam quyết đấu công bằng, để kết thúc những ân oán vạn năm trước, y ko ngần ngại giúp Thần Nam chống lại một địch thủ đáng sợ, đặt mình vào trong vòng xoáy.

“Hừ…” Tóc Đông Phương Trường Minh tung bay, chân khí tím sẫm cuồng bạo phát ra, quanh y dường như dấy lên một con sóng lớn màu tím.

“Đỗ Hạo, chịu chết đi!” Y tung ra một quyền, cơn sóng màu tím cuồn cuộn phát ra tiếng gầm rú đinh tai, giống như bao phủ toàn thiên địa lao tới.

Đỗ Hạo toàn thân kim quang chói lòa, chân khí vàng rực mạnh mẽ phóng ra, khiến gã trông như một chiến thần kim giáp, đối điện với cơn sóng chân cương khí tím ngắt đang sục sôi lao tới, vung mạnh Thuận Thiên thất thần kiếm trong tay chặn lại!

“A…”

“A…”

Hai người như hai con sư tử điên cuồng lao vào nhau, cả không gian kịch liệt rung chuyển.

“Ầm.

Đông Phương Trường Minh không dùng binh khí, hoàn toàn dựa vào hai thiết quyền, chống lại với thần kiếm của Đỗ Hạo, nhưng lại đã làm cho thanh thần kiếm vàng rực mãnh mẽ đó hết lần này tới lần khác vỡ vụn.

Đỗ Hạo giận dữ, cứ mỗi lần thần kiếm vỡ vụn đều có nghĩa rằng y tăng công lực thêm một bậc, kiếm thứ hai…rồi kiếm thứ năm….

Tuy nhiên Đông Phương Trường Minh có khoáng thế ma công Liệt Thiên Thập Kích tấn công một cách điên cuồng, đợt sóng sau cao hơn đợt sóng trước, khác nào ma vương vô địch, khí thế không gì chống nổi.

Thần Nam nhìn Đông Phương Trường Minh, sau đó hắn quay người, ngẩng đầu, ma đao hướng lên trời: “Lý Nhược Lan, Lý gia các ngươi và Đỗ gia không phải tới tìm ta sao? Trận chiến giữa ta và ngươi không thể tránh khỏi! Vậy tiến hành luôn đi, để ta xem đệ nhất thanh niên cao thủ của Đông thổ đệ nhất đạo môn rốt cuộc có cân lạng thế nào?”

Hắn không nhìn Mộng Khả Nhi, đối với thánh nữ của Đạm Đài cổ thánh địa, quả thật hắn không biết nên xử trí thế nào.

“Grào…” Con rồng du côn vốn tinh ý, dường như phát hiện ra điều gì, bèn bay lên không trung ngăn cản Mộng Khả Nhi.

“Hừ, cản ta tất chết!” giọng nói của Lý Nhược Lan vô cùng lạnh lùng, lúc này ả cuồng nữ hiếu chiến phát ra chiến ý cao vời như nữ chiến thần chuyển thế, hai tay cầm kiếm, hóa thành một đạo cầu vồng vắt ngang trời, từ trên không trung lao về phía Thần Nam.

Mộng Khả Nhi đối diện với Thần Nam mặc dù tìm cảm dao động kịch liệt, nhưng được kiềm chế lại, tuy nhiên nàng ta cũng bắt đầu hành động, mục tiêu chính là Tử Kim song tiết côn trong tay Tử Kim thần long.

“Ầm, ầm, ầm.

Đại chiến kinh thiên nổ ra, năm vị thanh niên cao thủ Đông thổ, cộng thêm thần long chỉ xuất hiện trong truyền thuyết chia cặp đại chiến.

“A…” Đông Phương Trường Minh thét lớn chấn động thiên đia, da thịt y dần biến thành đỏ tía, bên ngoài cơ thể phát ra những con sóng khí màu tím cuồn cuộn, một quyền đánh ra giống như thiên lôi giáng lâm, phá toái cả thiên địa.

Sóng khí cuồng bạo, chưởng lực cuồng liệt, khiến y giống như một ma vương phát ra cái thế ma công Liệt Thiên Thập Kích kinh thiên động địa.

“Ầm.

Đông Phương Trường Minh một quyền đánh lên Thuận Thiên thất thần kiếm của Đỗ Hạo, không chỉ đánh vụn cây kiếm mà hất Đỗ Hạo văng xa mười mấy trượng.

“Thượng cổ ma công Liệt Thiên Thập Kích quả nhiên danh bất hư truyền.

” Đỗ Hạo vẻ mặt vô cùng ảm đạm, từ từ bò từ dậy lau vết máu trên mép, khẽ thở dài nói: “Đừng có nghĩ rằng ngươi đã thắng, Thuận Thiên thất thần kiếm của ta vẫn còn một kiếm chưa xuất ra!”

Đông Phương Trường Minh tỏ vẻ vô cùng lạnh lùng, hai mắt hung hãn như dã thú, lạnh nhạt đáp: “Vạn năm trước ta xưng hùng lớp trẻ, vạn năm sau, ta vẫn xưng tôn, tất cả đều trở thành bậc lót đường để ta bước vào đỉnh cao ma đạo!”

“Ha ha ha…” Đỗ Hạo cười điên cuồng đứng dậy, hộ thể cương khí dần dần mạnh lên, chân khí vàng rực giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt bên ngoài cơ thể.

“Đông Phương Trường Minh, lớn lối quá nhỉ, ta thề rằng sẽ khiến ngươi phải hối hận vì những lời vừa nãy! Thuận Thiên thất thần kiếm! A…!” Gã ngửa mặt lên tròi thét lớn, ánh sáng của thanh thần kiếm trong tay càng lúc càng chói lòa, giống như một mặt trời rực rỡ , kim mang lấp lánh tở ra khắp bầu trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.