Thần Mộ Ii

Chương 58: Thi Vương Đấu Với Đỗ Gia




Thần Nam thở phào, cuối cùng cũng bình an thoát thân.

Đoan Mộc thở dài: “Thật là không ngờ tên Thi Vương đó công lực lại cao thâm như vậy, Đỗ gia lần này phiền hà không nhỏ rồi.

“Vậy càng tốt, nếu không ta há chẳng phải đã công cốc sao, đánh đi, hi vọng tên Thi Vương này không để ta thất vọng, cuối cùng cả Đỗ gia và lão quái vật đều bị thương, ta làm ngư ông đắc lợi!”

“Grào… ta chỉ hi vọng tên ác quỷ đó sớm chết đi, hắn khiến long đại gia sợ chết mất, cả đời này cũng không muốn gặp lại!”

Đoan Mộc cười, lấy một chiếc gương đồng ra đặt ở phía trước nói: “Các ngươi cùng tới xem.

Trong chiếc gương đồng là một màn thanh quang mờ ảo, tuy nhiên lúc lão yêu quái tụng niệm những âm thanh cổ quái thì gương đồng đột nhiên lóe sáng, sau đó dần dần xuất hiện một quỷ ảnh đáng sợ.

“A… không phải chính là lão quỷ đó chứ!”

“Không sai, tốc độ của Thi Vương đúng là đáng sợ, bây giờ lão ta đã sắp tới Đỗ gia Huyền giới.

Thi Vương trong gương đồng tóc tai rối bời, mặt mày nanh ác, toàn thân bao phủ một lớp vảy xương, những bộ phận khác đều là nước vàng rỉ ra xác chết.

“Khốn kiếp! Quái vật này hung ác quá! May mà không đụng phải lão, nếu không chúng ta chết chắc!” Tử Kim thần long thầm kinh sợ.

Thần Nam vừa nhìn Thi Vương trong gương đồng, vừa hỏi Đoan Mộc: “Đây là pháp bảo gì mà soi được hình ảnh của Thi Vương?”

“Đây là thiên nhãn của tiền bối Thần ưng trước khi phi thăng để lại trong không gian thông đạo với Đỗ gia Huyền giới, dựa vào không gian tọa tiêu mà pháp bảo này cảm ứng được cảnh vật xung quanh.

Một lát sau, chiếc gương đồng lóe sáng, Thi Vương lao vào trong Đỗ gia Huyền giới, ma khí ngút trời trong chớp mắt bao phủ khắp không gian, Huyền giới vốn giống như tiên cảnh, biến thành lạnh lẽo đáng sợ.

Thi Vương đứng trên không trung, gầm rú liên hồi, gương đồng chỉ nhìn thấy hình ảnh, không nghe thấy âm thanh, nhưng Thần Nam có thể cảm nhận được Đỗ gia Huyền giới đang rung chuyển.

Xung quanh lão tổ sư đời thứ nhất của Càn Thi phái này tỏa ra ma khí ngút trời, lão ta dường như phát ở đó không có người nên nhanh chóng bay về hướng trấn thành.

Đúng trong lúc này, gương đồng tĩnh lặng giống như mặt hồ bị ném một hòn đá lớn, dao động kịch liệt, hình ảnh nhạt nhòa.

Đoan Mộc thở dài: “Đỗ gia quả nhiên có một số nhân vật đáng sợ, chắc rằng sẽ có một trận đại chiến kịch liệt xảy ra!”

Trong Đỗ gia Huyền giới, Thi Vương nhảy lên mây, nhanh chóng bay tới tầng không trấn thành, tiếng gầm rú đáng sợ vang lên, ma khí vô biên bao phủ bên dưới, chớp mắt kín cả trấn thành, giống như mạt nhật đã tới.

Tuy nhiên đúng trong lúc này, từ phía xa một bóng người lao tới, tung một quyền đánh vào vùng ma khí, kim quang chói lòa chiếu sáng không gian, nhanh chóng đánh tan tử khí hôi tanh.

Người dân ở bên dưới đã sợ hãi cứng người, Đỗ gia Huyền giới giống như tiên cảnh, chưa từng xuất hiện cảnh tượng ma khí ngút trời và Thi Vương giống như ác quỷ này, tiếng kêu khóc vang lên không ngớt.

“Kẻ nào dám xâm phạm tới Đông thổ hoàng tộc?”

Thi Vương trả lời bằng những tiếng rú rùng rợn, đoạn tống ra một chưởng, xú khí tràn khắp không gian, tử khí tuôn trào, giống như trường giang cuồn cuộn sóng, đổ về phía người mới tới.

“Hừ, muốn chết?” Người đó đứng trong hào quang vàng rực, không tránh né mà đấm ra một quyền, quang mang lấp lánh chiếu sáng cả không gian va vào đám ma khí, mặt đất rung chuyển, núi non chao đảo, thiên không vặn vẹo, cả Đỗ gia Huyền giới dường như vỡ vụn.

Thông qua gương đồng, Đoan Mộc, Thần Nam, con rồng du côn đều nhìn thấy được chỗ đáng sợ của Thi Vương và cao thủ Đỗ gia.

Lúc này, một thi và một người giao chiến kịch liệt, di chuyển đến tầng không một vùng núi non, những đỉnh núi phía dưới đều bị dư lực của trận đại chiến trên không chấn vỡ, ma khí vô tận cuồn cuộn trong không gian, dần dần che lấp kim quang.

Đỗ gia cao thủ cơ hồ không chống nổi, nhưng đúng lúc đó, một bóng người vàng rực từ thánh địa của Đỗ gia nhanh chóng bay tới, toàn thân phát ra vạn đạo hào quang.

Thi Vương không hề sợ hãi, quỷ thủ vung ra, ma khí cuồn cuộn che lấp thiên địa, vô số đỉnh núi đổ xuống, cảnh tượng như mạt nhật đang tới.

Con rồng du côn vừa quan sát vừa kêu lên: “Grào… tên ác quỷ này thật lợi hại, khiến long đại gia sợ quá!”

Tuy nhiên đúng lúc này, gương đồng lóe sáng, mọi thứ biến mất.

“Sao vậy?” Thần Nam kinh ngạc hỏi.

Đoan Mộc thở dài: “Trận đại chiến này quả thật quá kịch liệt, rất nhiều đỉnh núi đều bị đánh bay, những không gian tọa tiêu mà ta đặt ra đều bị hủy, Ưng Chuẩn thần kính không thể cảm nhận được cảnh vật nữa.

Thần Nam có muốn xem kết quả của trận đại chiến thế nào đi nữa, cũng không đời nào vào Huyền giới của Đỗ gia trong lúc này.

Đương nhiên lúc này đại chiến diễn ra kịch liệt nhất, hắn tưởng tượng được cảnh tượng Thi Vương ma khí ngút trời đấu với cao thủ Đỗ gia kim quang chói rực.

Mười ngày sau khi tổ sư đời thứ nhất Càn Thi phái xông vào Đỗ gia Huyền giới, Thần Nam mấy lần định xông vào thám thính nhưng đều bị Đoan Mộc ngăn lại, cuối cùng lão yêu quái lại thu lại bảo vật có thể mở phong ấn các hỗn độn môn.

Đoan Mộc cho rằng bất luận kết quả thế nào, không gian thông đạo đó cũng không thể mở ra được nữa, lối vào đã bị phá hủy.

Thần Nam hiểu được những lo lắng của ông ta, không miễn cưỡng nữa, suy cho cùng nếu sự tình bại lộ, Đông thổ hoàng tộc sẽ lập tức khai chiến với Côn Luân Huyền giới.

Thật ra, hắn cũng đoán ra được kết quả của trận đại chiến, tổ sư đời thứ nhất Càn Thi phái là một đại ác nhân, nhất định sẽ khiến Đỗ gia Huyền giới trời long đất lở, cứ nghĩ tới là hắn lại muốn bật cười, còn lão Thi Vương có bị người của Đỗ gia tiêu diệt hay không, hắn không đoán được.

Cuối cùng, hắn được Đoan Mộc cho biết vị trí tọa tiêu ngoại giới của Đỗ gia Huyền giới, bèn ghi nhớ thật kĩ, trước mắt chưa thể tiêu diệt được người trong Đỗ gia thánh địa, không có nghĩa rằng sau này không thể.

Ở lại Côn Luân thánh địa thêm ba tháng nữa, hắn cảm thấy đã tới lúc rời đi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.