Thần Mộ Ii

Chương 57: Tổ Thi Vương




“Tiểu tử ngươi đúng là độc ác, ngươi thật sự hành động như thế?”

“Đúng vậy.

Đoan Mộc do dự một lát, dù sao hậu họa lần này thật khó mà đoán được, nếu nói không cẩn trọng sẽ kéo cả Côn Luân Huyền giới vào, tuy nhiên cuối cùng ông ta vẫn gật đầu: “Được rồi, làm việc phải nhanh nhẹn một chút, không được để lại dấu vết.

Thần Nam nhảy lên lưng Tử Kim thần long, giục nó nhanh chóng men theo không gian thông đạo đi vào Huyền giới của Càn Thi phái.

“Con lươn kia, thực lực của ngươi bây giờ đã đạt tới ngũ giai đại thành, nhất định các loại thần thông cũng không phục lại không ít chứ nhỉ? Chốc nữa không cần ngươi phải làm gì nhiều ngoài việc nhanh chóng đưa ta chạy trốn, người ta nói thần long bay vạn dặm trong chớp mắt, bay chắc là thế mạnh của ngươi, nhất định không được để cho lão quỷ đó đuổi kịp, nếu không chúng ta chết không có chỗ chôn thây.

Đúng trong lúc này, một vùng hỗn độn trước mắt cản đường, Thần Nam biết đã tới nơi, hắn dùng bảo vật Xuyên sơn giáp lợi trảo của Côn Luân Huyền giới, vung mạnh về phía hỗn độn môn đang đóng kín, ánh sáng trong đường thông đạo sáng lóa, rất nhanh sau đó cánh cửa mở ra.

“U u u….

Một luồng khí lạnh thổi tới, giống như vừa mở địa ngục chi môn, không khí lạnh lẽo đáng tràn vào không gian thông đạo, Thần Nam và con rồng du côn run rẩy, đưa mắt nhìn nhau, cẩn thận đi vào.

Huyền giới của Càn Thi phái so với của Đỗ gia hay của Côn Luân khác nhau như thiên đường và địa ngục.

Cảnh tượng hiện ra trước mắt Thần Nam vô cùng đáng sợ: bầu trời xám xịt, ánh sáng u ám, khắp nơi toàn là bạch cốt, xếp thành những gò đống ngổn ngang, hắc vân chao lượn, âm phong gào rú, vô số bạch cốt rung lên, phát ra những âm thanh “răng rắc” khiến người ta dựng tóc gáy.

“Răng rắc, răng rắc.

.

Những bộ hài cốt này không biết này đã chất đống ở đây bao nhiêu năm tháng, bất cẩn giẫm lên liền vang lên âm thanh vỡ vụn chói tai.

Thần Nam đứng trên lưng Tử Kim thần long mặc cho nó không ngừng bay lượn khắp vùng đất tử vong này, tìm kiếm tung tích tổ sư đời thứ nhất của Càn Thi phái, theo Đoan Mộc nói, lão thi này đang ngủ say, nơi lão cư ngụ nhất định rất đặc biệt.

Từ không trung nhìn xuống, Huyền giới của Càn Thi phái tăm tối lạnh lẽo, khắp nơi đều là hài cốt, vô cùng rùng rợn.

“Dường như là nơi kia…” Sau khi tới nơi, Tử Kim thần long không dám tùy ý gầm rống mà thì thầm chỉ cho Thần Nam.

Cách đó không xa, một bạch cốt điện sừng sững đứng giữa mấy ngọn bạch cốt sơn cao hàng trăm trượng, ma khí bao quanh tạo cho cung điện nét lạnh lẽo đáng sợ.

“Không hổ là tổ sư đời thứ nhất của Càn Thi phái, dù vẫn đang ngủ say nhưng vẫn phát ra một luồng khí tức tà ác vô cùng mạnh mẽ, thật quá đáng sợ! Xem ra Thi Thần đã không tốn công vô ích rồi!”

Dựa vào trực giác, Thần Nam cảm thấy lão tổ sư đời thứ nhất này mạnh hơn rất nhiều so với hai Thi Vương bị hắn giết chết ở Phong Đô sơn, có lẽ sắp đạt tới cảnh giới Thi Thần.

“Đây đúng là đối thủ tốt của Đỗ gia, lão quỷ ngươi nhất định không được làm ta thất vọng!” Thần Nam cười tàn khốc, dường như nhìn thấy cảnh tượng ma khí ngút trời trong Đỗ gia Huyền giới.

Huyền giới này không quá lớn, rộng không quá trăm dặm, vậy mà một người một rồng phí rất nhiều thời gian mới tìm thấy một mỏm đá trong rừng bạch cốt.

“Hi vọng tên Thi Vương này giống như những gì Đoan Mộc nói, đầu óc hãy còn cứng nhắc.

Tử Kim thần long bước vào trong hỗn độn môn trước, Thần Nam nâng một tảng đá nghìn cân, tập trung công lực toàn thân vào trong tảng đá đó, khiến nó phát ra hào quang đoạn hét lớn: “Mở ra” rồi ném mạnh vào bạch cốt điện cách xa nghìn dặm.

“Choang.

Một tiếng nổ lớn vang lên, tảng đá lớn chứa đựng công lực toàn thân của Thần Nam, đập mạnh vào nóc điện, chớp mắt khiến tòa điện rung chuyển, mấy ngọn bạch cốt sơn gần đó đổ xuống rầm rầm.

“Grào….

Một tràng quỷ khiếu vang lên trong bạch cốt điện đổ nát khiến cả Huyền giới rung chuyển kịch liệt, các ngọn bạch cốt sơn thi nhau đổ xuống, một luồng ma khí cuồn cuộn bay lên khiến cả không gian đều tối sầm, vô số bộ bạch cốt đều bay lên trên không trung, khí tức tử vong lan tràn khắp không gian.

Thần Nam sởn da gà, đây đúng là ác quỷ vương! Hắn không còn quan tâm tới việc chiêm ngưỡng “tôn dung” của Thi Vương mà chạy thẳng vào không gian thông đạo.

“Grào…” con rồng du côn lạnh sống lưng, theo bản năng, nó cảm thấy nguy hiểm ập tới, Thi Vương thật sự đáng sợ, nó không dám chậm trễ nửa giây.

Lúc này, tốc độ của con rồng du côn đạt tới cảnh giới cao nhất, giống như một tia chớp màu tím lao vào trong không gian thông đạo.

Trong Huyền giới của Càn Thi phái, Thế giới tử vong ở bên ngoài đường thông đạo, màu đen tối bao trùm lên khắp không gian, ma khí vô tận lan tỏa khắp từng tấc trong không gian, vô số bộ bạch cốt đều bay lên không trung

“Grừ…”

Một ác quỷ đầu tóc rối bù bay lên không, bóng người cao lớn phát ra mùi hôi thối, hốc mắt trống rỗng khiến người ta khiếp sợ, khắp người được những phiến vảy xương trắng nhởn phát ra khí tức lạnh lẽo bao phủ, những bộ phận còn lại rỉ ra dùng nước vàng khè tanh tưởi.

Thi vương quan sát một lượt thế giới tử vong nhỏ bé của mình, nhanh chóng phát hiện ra một không gian thông đạo cách đó không xa, lão lắc mình, lưu lại tàn ảnh ở nơi vừa đứng, chớp mắt đã xuất hiện trong đường thông đạo.

“Grừ…”

Một tràng quỷ khiếu vang lên rùng rợn, Thi Vương phát ra từng luồng khí tức thịt rữa, hóa thành một đạo bạch quang lao vào trong.

Khi Thần Nam tới gần dỗn độn môn của Côn Luân Huyền giới, nghe những tiếng quỷ gầm đó mà dựng tóc gáy, Tử Kim thần long sợ hãi kêu lên, nhanh chóng tăng tốc độ lên cảnh giới cao nhất, để lại một dải tàn ảnh trong không gian thông đạo.

“Soạt.

Con rồng du côn lao vào hành cung của Đoan Mộc, lão yêu ma vẫn đang quan tâm chú ý tới từng động tĩnh của hỗn độn môn, một người một rồng vừa xuất hiện, hai tay ông ta lập tức vung lên, ánh sáng mờ ảo phát ra, hỗn độn môn nhanh chóng biến mất, mọi vết tích được xóa sạch sẽ.

“Grào…làm long đại gia sợ chết đi mất, lão quỷ này đúng là đáng bị sét đánh chết, căn bản không nên xuất hiện trên đời!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.