- Đồ nhi Trương Lục Cuồng bái kiến sư phụ!!
Trương Lục Cuồng bước tới trước mặt quỳ xuống cung kính kêu lên một tiếng trong lúc nói chuyện hắn lệ rơi đầy mặt hiển nhiên
- Lục Cuồng vừa rồi không phải ngày hôm nay là ngày vui hay sao? Ngày vui thì phải cười mới đúng chứ sao lại khóc? Ha ha ha....
Đông Phương Trường Minh nhìn Trương Lục Cuồng một lúc rồi đột nhiên cười to nói.
- Sư phụ nói đúng hôm nay là ngày vui nên cười. Ha ha ha....
Trương Lục Cuồng nghe vậy lập tức đưa tay lau nước mắt đi cất tiếng cười to.
- Ha ha ha....
Tiếng cười của hai sư đồ vang lên tận trời bao trùm khắp nơi trong lúc nhất thời khắp Cửu Nguyên Sơn đều là tiếng cười tất cả mọi người đều cảm nhận được một loại cảm giác qua cơn mưa trời lại sáng.
Sau một lúc lâu tiếng cười mới dừng lại.
- Sư phụ bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào có phải là đi tìm hai tên phản đồ U Minh, Ngân Huyết tính sổ hay không?
Trương Lục Cuồng lại nhìn Đông Phương Trường Minh hỏi.
- Tìm U Minh và Ngân Huyết tính sổ? Không cần đâu bởi vì bọn chúng đã bị ta giải quyết rồi!!
Đông Phương Trường Minh nghe vậy nhíu mày một chút rồi cười nói.
- Cái gì? Hai tên phản đồ bọn chúng đã bị sư phụ giải quyết?
Trường Lục Cuồng nghe vậy kinh ngạc hô lên.
- Đúng vậy! Con không tin thì nhìn đi!!
Đông Phương Trường Minh quả quyết gật đầu một cái sau đó vung tay lên trong đại điện lập tức xuất hiện hai cái quan tài màu đỏ nằm bên trong chính là U Minh và Ngân Huyết.
- Sư phụ không ngờ vừa mới tỉnh lại mà người đã có thể giải quyết hai tên phản đồ đó, người đúng là quá lợi hại!
Trương Lục Cuồng nhìn thấy hai cái xác đó thì đầu tiên là lộ ra vẻ kinh sợ nhưng mà rất nhanh đã chuyển thành sự sùng kính nhìn Đông Phương Trường Minh nói.
- Thôi được rồi tiểu tử ngươi đừng nịnh bợ ta nữa!
Đông Phương Trường Minh thấy vậy cười mắng một tiếng.
- Việc bây giờ chúng ta nên làm là triệu tập lại bộ chúng Lục Tà Đạo trước đây báo cho bọn họ biết ta đã quay về!!
Hơi dừng một chút đột nhiên hắn lại chuyển giọng nói.
- Sư phụ chuyện này người cứ giao cho con, con bảo đảm trong vòng ba tháng nhất định sẽ đem hết nhân mã Lục Tà Đạo trước đây về trước mặt người!!
Trương Lục Cuồng nghe vậy trịnh trọng gật đầu một cái sau đó lập tức muốn bước ra ngoài.
- Đợi đã!
Nhưng mà đúng lúc này Đông Phương Trường Minh lại kêu lên một tiếng.
- Sư phụ còn có chuyện gì?
Trương Lục Cuồng quay đầu lại hỏi.
- Ta muốn con giúp ta triệu tập lại bộ chúng Lục Tà Đạo nhưng không nói là con lên đường một mình trên đường đi con hãy dẫn theo nó nữa!!
Đông Phương Trường Minh đưa tay chỉ vào Đông Phương Vũ Thiên đang ở bên cạnh trầm giọng kêu lên một tiếng.
- Sư phụ người này là?
Trương Lục Cuồng đảo mắt nhìn qua Đông Phương Vũ Thiên một lần rồi tỏ vẻ nghi hoặc hỏi.
- Hắn tên là Đông Phương Vũ Thiên là đệ tử mà ta thu nhận kiếp này cũng tức là Tiểu sư đệ của con đó!
Đông Phương Trường Minh cười nói.
- Tiểu sư đệ của con?
Nghe thấy những lời Đông Phương Vũ Thiên ngây người ra một lúc rồi lại đảo mắt cẩn thận quan sát Đông Phương Vũ Thiên thêm một lần nữa như là muốn xem đối phương thật ra có điểm nào đặc biệt mà có thể trở thành Tiểu sư đệ của mình vậy.
- Tiếp một quyền của ta!
Sau một lát đột nhiên Trương Lục Cuồng lại quát lên một tiếng sau đó hướng về phía Đông Phương Vũ Thiên ầm ầm đánh ra một quyền.
- A!
Nhìn thấy cảnh đó sắc mặt của Đông Phương Vũ Thiên đại biến tuy hắn không hiểu tại sao Trương Lục Cuồng lại đột nhiên động thủ với mình nhưng theo bản năng lập tức hét lên một tiếng sau đó cũng ầm ầm đánh ra một quyền.
- Ầm! Đùng!
Khi quyền đầu của hai người va chạm vào nhau chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên sau đó cả hai đồng thời bị quyền kình của đối phương đẩy lui về phía sau một đoạn.
- Ha ha ha ha... Tiểu tử tuổi trẻ như vậy mà đã có được thực lực như thế này thật sự là rất giỏi, rất giỏi có tư cách trở thành Tiểu sư đệ của ta!!
Vừa ổn định lại thân hình Trương Lục Cuồng lập tức nhìn Đông Phương Vũ Thiên cười nói.
- Vật này xem như là lễ vật xin lỗi của người sư huynh như ta dành cho đệ bởi vì đã ra tay đột kích đệ. Cầm lấy đi!
Tiếp theo hắn lại dùng hai ngón tay của mình kẹp lại thành chỉ điểm lên mi tâm của mình một cái từ trong đó rút ra một hạt châu màu đỏ đưa đến trước mặt Đông Phương Vũ Thiên nói.
Khi hạt châu này vừa rời khỏi cơ thể sắc mặt vốn đang hồng hào của Trương Lục Cuồng đột nhiên lại trở nên tái nhợt đi một phần khí tức trên người cũng yếu bớt đi không ít
- Sư phụ vật này là gì vậy?
Đông Phương Vũ Thiên thấy vậy nghi hoặc nhìn Đông Phương Trường Minh hỏi.
- Tiểu tử ngươi rất có phúc đây là một Huyết Nguyên Châu là bảo vật bên của sư huynh ngươi có được nó không chỉ có được lực lượng kinh người hộ thể mà sau này tốc độ tu luyện của ngươi cũng sẽ được đề cao lên rất nhiều còn nhanh hơn lúc ngươi ở bên cạnh Hắc Bia tu luyện nữa đó!!
Đông Phương Trường Minh giải thích.
Nghe được công dụng của hạt châu Đông Phương Vũ Thiên lập tức nhíu chặt mày lại khi nghe được công dụng của Huyết Nguyên Châu nếu nói hắn không thèm muốn nó thì thật sự là quá giả. Có món bảo vật có công dụng nghịch thiên như vậy đưa tới cửa nếu nói có người không động tâm thì thật sự là một kẻ ngu ngốc nhưng mà hắn và Trương Lục Cuồng chỉ mới gặp mặt lần đầu tuy nói là sư huynh đệ đồng môn có cùng một người thầy nhưng mà mối quan hệ của hai bên cũng không phải là thân thiết lắm ( nếu không muốn là căn bản không có bất cứ quan hệ gì) nếu như bây giờ nhận lấy món lễ vật này của hắn chẳng may sau này giữa hai người có phát sinh xung đột gì thì không phải mình sẽ bởi vì lòng tham nhất thời hôm nay chịu thiệt thòi hay sao?
- Hừ! Tiểu tử ngươi đừng nghe sư phụ những lời của sư phụ nói mà hiểu lầm hạt châu này tuy là rất quý nhưng ở bên cạnh ra chỉ là món bảo vật bỏ đi không có bất cứ tác dụng gì giữ lại ngược lại sẽ làm cho ta thêm chướng mắt nếu ngươi không lấy nhận lấy thì ta sẽ hủy nó đi!!
Như đoán được suy nghĩ trong lòng Đông Phương Vũ Thiên Trương Lục Cuồng cố tình hừ lạnh một tiếng làm ra vẻ tức giận nói.
- Như vậy ta xin đa tạ sư huynh rồi!!
Đông Phương Vũ Thiên nghe vậy hai mắt chớp một chút rồi nhìn Trương Lục Cuồng hạ giọng nói.
Huyết Nguyên Châu này đối với hắn đã không có công dụng gì nữa chỉ là một phế vật?
Nhìn thấy bộ dáng của Trương Lục Cuồng khi lấy Huyết Nguyên Châu này ra cho dù có đánh chết Đông Phương Vũ Thiên một trăm lần hắn cũng sẽ không tin tưởng chuyện đó nhưng mà đối phương vừa rồi thật sự đã làm cho hắn cảm động cho nên hắn mới đồng ý.
- Trương Lục Cuồng từ hôm nay ngươi sẽ là sư huynh của Đông Phương Vũ Thiên ta chỉ cần ngươi không phụ ta, thì ta cũng quyết không phụ ngươi!!
Trong lòng Đông Phương Vũ Thiên âm thầm thề.
- Tiểu tử nếu như ngươi thật sự muốn cảm ơn ta thì trong chuyến đi sắp tới nhất định phải cố gắng giúp ta thuyết phục mấy tên Lão bất tử cố chấp kia không được để sư phụ mất mặt. Biết chưa hả?
Trương Lục Cuồng trầm giọng kêu lên một tiếng.
- Vâng! Đệ biết rồi xin sư huynh cứ yên tâm!
Đông Phương Vũ Thiên nghe vậy kêu lên một tiếng sau đó cả hai huynh đệ bọn họ đồng thời hóa thành hai đạo hào quang kích bắn ra ngoài.
Trong chớp mắt hai người đã biến mất không thấy đâu.
- Ha!
Đông Phương Trường Minh thấy vậy thì lộ ra một nụ cười hài lòng.
- Hừ!
Đột nhiên bên tai hắn lại vang lên tiếng hừ nhẹ.
Đông Phương Trường Minh quay đầu lại thì chỉ thấy hai tỷ muội Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên đang trừng mắt nhìn mình.
- Có chuyện gì vậy? Là ai chọc giận hai nàng?
Hắn lập tức lên tiếng hỏi.
- Chàng còn hỏi nữa? Người đó chính là chàng chứ ai? Từ lúc từ trong Hắc Bia đi ra tới nay chàng lúc nào cũng tỏ ra thần bí bọn thiếp hỏi gì cũng không nói thậm chí ngay cả việc mình còn có một kiếp trước khác cũng là do người khác nói bọn thiếp mới biết được thử hỏi như vậy bọn thiếp có thể không bất mãn cho được chứ?
Nạp Lan Nhược Yên bất mãn nói.
- Thì ra là vậy! Được rồi... Hoành Không ngươi lui ra ngoài trước đi ta có chuyện riêng muốn nói với hai người bọn họ!!
Đông Phương Trường Minh nghe vậy quay đầu nhìn Hoành Không Thi Soái đang đứng bên ngoài kêu lên một tiếng.
- Bây giờ ta sẽ kể cho các nàng nghe chuyện kiếp trước của ta đó là vào thời Viễn Cổ bắt đầu ở một nơi tên Đông Phương Thế Gia....
Đợi sau khi hắn đi khỏi Đông Phương Trường Minh lập tức bắt đầu kể cho hai tỷ muội Nạp Lan chuyện kiếp trước của mình không dấu diếm một chút nào.
Câu chuyện rất dài đợi tới lúc Đông Phương Trường Minh kể xong cũng đã là trời tối.
- Tê! Trường Minh không ngờ kiếp trước của chàng không ngờ lại lợi hại như vậy!!
Sau khi nghe xong hai tỷ muội Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên không nhịn được kinh hãi hít sâu một hơi khí lạnh kêu lên một tiếng.
- Lợi hại? Ta thấy kiếp trước của mình không có gì lợi hại cả mà ngược lại rất đáng thương lúc đó ta lúc nào cũng nghĩ đến chuyện làm sao đi khắp nơi truy tìm lực lượng để trả thù rất ít khi được vui vẻ thảnh thơi cuối cùng sau khi đạt được mục đích báo thù xong thì lại bị năm tên đệ tử của mình liên thủ làm hại nếu không phải may mắn thì đã vẫn lạc, không được như kiếp này có Tổ Gia gia cho ta biết cái gì là thân tình lại có các nàng cho ta biết cái gì là cảm tình cho cho nên so sánh với kiếp trước ta vẫn thích kiếp này hơn!!
Đông Phương Trường Minh nhìn Nạp Lan Nhược thủy và Nạp Lan Nhược Yên nói.
- Thật sao?
Nạp Lan Nhược Thủy nghe vậy hỏi.
- Đương nhiên!
Đông Phương Trường Minh khẳng định nói.
Nghe được những lời đó không biết tại sao trong lòng hai nàng Nạp Lan Nhược Thủy và Nạp Lan Nhược Yên lại có thêm một phần ấm áp từ sau khi biết được Đông Phương Trường Minh có một kiếp trước mà bản thân không biết hai nàng luôn lo lắng hắn sẽ bị ký ức của kiếp trước đó ảnh hưởng không còn là Đông Phương Trường Minh mà lúc trước bọn họ biết nữa nhưng mà khi được những lời này của hắn thì bọn họ rốt cuộc cũng đã có thể yên tâm.
- Nhược Thủy, Nhược Yên hai nàng có phát hiện từ khi lên Thiên Giới ba phu thê chúng ta đã rất lâu không hâm nóng tình cảm rồi không? Hay là chúng ta nhân cơ hội dành cả đêm nay để hâm nóng tình cảm đi!!
Bỗng nhiên lúc này Đông Phương Trường Minh lại nói.
- Hâm nóng tình cảm?
Hai tỷ muội Nạp Lan nghe vậy ngây người ra một chút rồi đồng thời đỏ mặt bởi vì bọn họ biết hâm nóng tình cảm mà Đông Phương Trường Minh vừa nói là có ý gì.
- Làm chuyện đó ở đây hình như không tốt lắm đâu!
Nạp Lan Nhược Thủy ngượng ngùng lý nhí nói.
- Nếu ở đây không được thì trở về phòng của chúng ta!!
Đông Phương Trường Minh cười lớn một tiếng sau đó kéo theo hai người vợ của mình hóa thành một cơn gió trở về phòng của bọn họ.
Cứ thế một đêm xuân sắc diễn ra.